Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2064. Trở Về Bách Hoa Tông (2)


Đánh dấu
Tình Nhu đi tới, giải thích: “Hôm nay nhị sư huynh vẫn đang tu hành trò thả diều, đại sư huynh thì theo sư tôn đi tới vùng thiên ngoại rồi.”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên phát hiện trên trời có một con diều.
Tần Tiểu Lâu ngồi trên diều, làm bộ nhắm mắt tu hành, len lén đưa tay chào hỏi Cố Thanh Sơn.
“Sư đệ, cuối cùng đệ cũng trở về, tối nay hai huynh đệ chúng ta cùng uống rượu chứ?” Hắn ta truyền âm.
“Đương nhiên rồi.” Cố Thanh Sơn đáp lại, thuận tiện cảm ứng Tần Tiểu Lâu một chút.
Tu vi của Tần Tiểu Lâu...
Ài, bỏ đi, chuyện này thực sự khó nói.
Nhưng trên người hắn ta, ngoại trừ tu vi còn có thêm mấy luồng khí tức khó hiểu khác nữa.
Xem ra hắn ta cũng có tiến bộ ở những phương diện khác.
Nhìn lại Tú Tú, Uyển Nhi và Tình Nhu, tu vi đều tăng lên đáng kể.
Cũng được, mặc kệ xảy ra chuyện gì, các sư huynh sư muội của mình đều bình yên vô sự.
Tuy nhiên...
Ngỗng trắng là hóa thân của sư tôn, thường dùng để trấn giữ tông môn và chỉ đạo các đệ tử tu hành vào những lúc người không ở đây.
Vậy sao ngỗng trắng cũng đi rồi?
Lông mày Cố Thanh Sơn đột nhiên giật giật.
Hắn cảm ứng được hài cốt của Thi thể đóng băng.
Không ngờ Mạc lại cất giấu một phần hài cốt trong thế giới Thần Võ. Vậy thì mình vừa có thể chứng kiến việc mà Mạc không thể nói kia mà cũng không bỏ lỡ việc tìm kiếm Thi thể đóng băng.
Trong lòng Cố Thanh Sơn yên tâm hơn một chút, mỉm cười hỏi: “Tình Nhu, gần đây có xảy ra chuyện gì lớn không? À đúng rồi, rốt cuộc sư tôn đi làm việc gì vậy?”
Tình Nhu vốn thấu hiểu lòng người, nhìn vẻ mặt hắn một cái là đã nhận ra cảm xúc bất an trong lòng hắn.
“Tam sư huynh, chuyện này không thể nói với người khác, nhưng đương nhiên không giấu được huynh... Sư tôn vốn là đang chuẩn bị cho Lục Đạo Tranh Hùng, nhưng có một ngày lại đột nhiên nói có việc quan trọng cần xử lý, mang theo ngỗng trắng vội vã rời đi rồi, đến giờ vẫn chưa trở về.” Tình Nhu nói.
“Muội nói cái gì!” Cố Thanh Sơn thất thanh kêu lên.

Bách Hoa Điện.
Ngoại trừ Tần Tiểu Lâu đang ngồi trên diều ra, các đệ tử khác đều đã tề tụ đầy đủ.
“Mỗi một việc xảy ra gần đây, chỉ cần là chuyện đáng nói, mọi người nhất định phải nói hết cho ta biết.” Cố Thanh Sơn trầm giọng bảo.
Uyển Nhi lên tiếng: “Sư tôn độ Tu Di Sơn Kiếp xong có trở lại một lần, sau đó toàn bộ thế giới đã thay đổi.”
“Là sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tình Nhu đáp: “Người đưa tới một thế giới từ trong hư không, dung hợp làm một với thế giới Thần Võ chúng ta. Thế là toàn bộ thế giới Thần Võ lập tức xảy ra biến hóa to lớn, hiện tại thế giới của chúng ta đã sửa lại tên, gọi là Tiên Võ giới.”
“Tiên Võ giới...” Cố Thanh Sơn lặp lại từ này.
Tình Nhu nhắc nhở: “Đúng, trên thế giới còn xuất hiện một ngọn tháp Tiên.”
Tháp Tiên?
Cố Thanh Sơn không nói lời nào, tâm ý khẽ động, thần niệm rộng lớn thuộc cảnh giới Tinh Hà Thánh Nhân phóng ra, quét quanh toàn bộ Bách Hoa Tông, sau đó từ từ lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Nơi này là thế giới hệ tu hành, các tu sĩ đều kiêng kỵ bị thần niệm của người khác quét lên người mình, cho nên Cố Thanh Sơn cũng không làm càn quá mức, chỉ lặng lẽ lướt qua những khu vực thuộc tông môn rồi tỉ mỉ quan sát toàn bộ thế giới.
Khắp mặt đất, những nơi các tông môn và Nhân tộc tụ tập không xảy ra biến hóa gì lớn.
Chẳng mấy chốc Cố Thanh Sơn đã nhìn thấy tòa tháp.
Trên đồng bằng cách Bách Hoa Tông mấy vạn dặm, một tháp đá hùng vĩ nhô lên cao vút như thể nối liền trời đất, biến mất vào tầng mây, không thấy đâu là tận cùng.
Tầng tầng tháp đá, mỗi một tầng đều điêu khắc hình ảnh tiên nhân, thần chú, pháp bảo, binh khí. Toàn bộ tháp đá tỏa ra hơi thở tang thương xưa cũ, trầm lặng trang nghiêm.
Dưới tháp đá có rất nhiều tu sĩ tụ tập, miệng lẩm bẩm như thể đang thử cảm ứng với tháp đá.
Bỗng nhiên, một đường sáng thần thánh từ một nơi nào đó trên tháp đá bay xuống, hóa thành một bàn tay, nhẹ nhàng bao phủ trên đỉnh đầu một vị tu sĩ.
Tu sĩ kia ngẩn người tại chỗ, đột nhiên cất tiếng cười to, nói: “Thành công rồi! Thành công rồi! Ta đã có được sự che chở của tiên nhân, được ban tặng một thuật pháp tu hành của Thiên giới!”
Gã quỳ xuống dập đầu trước tháp đá.
Chỉ một thoáng sau, những người trong tông môn của gã đều đi tới, vây quanh gã, dẫn theo gã cùng nhau lui về phía sau.
Những tu sĩ xung quanh đều xôn xao tỏ vẻ hâm mộ.
“Không giống như đồ vật ở phàm giới, sao mình lại cảm thấy hơi quên mắt...”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Tú Tú kéo tay của hắn, nhỏ giọng nói: “Tam sư huynh, hiện tại thế giới bên ngoài biến hóa nhanh lắm, rất nhiều tông môn đều tới quỳ lạy tòa tháp này, nhận được sự che chở của các vị tiên nhân, thực lực gia tăng đáng kể.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Hắn là người bén nhạy đến nhường nào, từ trong lời nói của Tú Tú đã phát hiện ra một chút cảm xúc sợ hãi lẫn bất an.
“Các muội có tới chỗ tháp đá kia tìm tiên nhân xin che chở không?” Hắn hỏi.
“Sư tôn đã nói, đệ tử Bách Hoa Tông tự có thân phận, không cần cúng bái các tiên nhân trên tháp đá, cho nên bọn muội chưa từng.” Uyển Nhi nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, đây quả nhiên là phong cách hành sự của sư tôn.
Hắn nhìn lại các sư muội.
Lúc này Tú Tú chẳng qua mới là cảnh giới Quy Nguyên, Uyển Nhi và Tình Nhu đều là cảnh giới Kiến Không.
Dưới sự dạy dỗ của Tạ Đạo Linh, như này đã rất nhanh rồi.
Lẽ nào...
“Ha ha, Tú Tú không cần phải lo lắng, chẳng qua chỉ là một chút che chở của tiên nhân... Nếu sư tôn dám để tháp đá xuất hiện trong thế giới của chúng ta, đương nhiên là người đã có tính toán của riêng mình.”
Cố Thanh Sơn cười, đưa tay vuốt ve gương mặt Tú Tú.
Thần niệm của hắn lướt nhanh như bay khắp mặt đất, tiếp tục quan sát hết thảy.
Chợt thấy một pháp trận tông môn mở ra, vô số tu sĩ bày trận bay ra, tựa như sao vây quanh trăng mà tiếp đón mấy người đang từ không trung bay đến.
Nhìn dáng vẻ của mấy người kia thì dường như là thủ lĩnh hoặc các trưởng lão trong tông môn.
Cố Thanh Sơn gói gọn thần niệm ở một bên, chỉ khẽ cảm thụ bọn họ một chút.
Chậc...
Người cầm đầu vậy mà là Tứ Trụ Thánh Cảnh.
Không tệ lắm, được tiên nhân che chở một lần mà đã mạnh tới bậc này.
Cảnh giới tu hành, nói chung bao gồm các cảnh giới như Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiến, Thiên Kiếp, Thái Hư, Huyền Linh, Loạn Tinh, Quy Nguyên, Minh Thần, Kiến Không, Cửu Thập Du Tầm, Bát Bách Không Luân, Tam Thiên Thế Giới, Tứ Trụ Thánh Cảnh, Dạ Ma Thiên, Tự Tại Thiên Vương, Tu Di Sơn Chủ, Tinh Hà Thánh Nhân.
Người kia chỉ là một trưởng lão của một tông môn nhỏ, nhưng lại mạnh hơn đệ tử Bách Hoa Tông tới ba bốn cảnh giới.
Nếu sư tôn vắng mặt lâu dài...
Quả thực sẽ xảy ra vấn đề.
Vừa nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Tình Nhu, sư tôn đi bao lâu rồi?”
Tình Nhu nhìn hắn, trong ánh mắt có vài phần cảm khái.
Hắn vẫn là hắn.
Không sai, hắn vẫn là kẻ lấy sức mạnh của một người tiêu diệt toàn bộ kiếm tu của Huyền Không giới.
Ngoại trừ nhân vật vĩ đại như hắn thì trên đời đâu còn ai chỉ dựa vào một câu nói của Tú Tú mà lập tức suy đoán ra được cục diện trước mắt của Bách Hoa Tông?
“Lúc sư tôn dung hợp thế giới, vốn có nói là dịnh dạy muội một ít tiên thuật, nhưng lại đột nhiên vội vã đi mất.” Tình Nhu nói.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm: “Nói cách khác, sư tôn độ xong Tu Di Sơn Kiếp, sau khi trở về một chuyến thì không còn thấy tăm hơi đâu nữa.”
“Đúng.” Uyển Nhi nói.
“Quả nhiên là hơi lâu.” Cố Thanh Sơn thở dài, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận