Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2067. Chuyện hắn sợ hãi


Đánh dấu
“Tiêu rồi, đều chết hết rồi. Xem ra hôm nay sẽ không có ai tới Bách Hoa tông ta nữa.” Hắn thu kiếm, hài lòng nói.
Bỗng nhiên, trên bầu trời xa xa có một giọng nói truyền đến:
“Cuồng đồ to gan, dám diệt đệ tử truyền thừa của tiên nhân ta là có ý gì?”
Cố Thanh Sơn bèn phóng thần niệm ra, thấy ở mấy nghìn dặm cách nơi hắn đứng, tháp tiên kia đang lóe lên ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng ấy từ từ biến thành hình người, cấp tốc bay vút đến chỗ hắn.
Cố Thanh Sơn chỉ lẳng lặng đợi, cho đến khi quầng sáng hình người kia đi tới trước mặt, hắn mới không nhanh không chậm ôm quyền nói: “Các hạ là người phương nào?”
Bóng sáng quát lên: “Ta chính là tiên nhân của Thiên giới, truyền thụ hướng dẫn chúng tu sĩ ở đây. Nhưng ngươi lại ra tay tàn nhẫn, tiêu diệt truyền nhân Thiên giới của ta thì đáng bị tội gì!”
Cố Thanh Sơn nói: “Bọn họ muốn xông vào tông môn của ta thì nhất định phải theo quy tắc của ta. Chấp nhận thử thách của tông môn ta là chuyện ngươi tình ta nguyện, không biết có liên quan gì tới tiên nhân.”
“Vậy ngươi cũng đâu cần phải giết sạch những người này.” Bóng sáng nói.
Cố Thanh Sơn cười bảo: “Ngươi có nhớ không vậy? Các ngươi là do sư tôn ta mời tới, cho nên đối với cách làm việc của Bách Hoa tông ta thì những tiên nhân các ngươi hẳn nên phối hợp theo chứ không phải là chỉ trích.”
“Diệt đệ tử truyền thừa của tiên nhân chính là phạm vào giới luật của trời, phải chết.” Bóng sáng nói, trên người cũng toát lên linh khí vô cùng lạnh lẽo.
Cố Thanh Sơn hơi cảm ứng, cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác này.
Cung Quảng Hàn.
Thần kỹ Phù Đạo của Quỷ Đỏ cũng mang theo hơi thở lạnh lùng này.
Không biết tháp tiên này cùng Quỷ đỏ có liên quan gì không.
Nhưng theo tình hình bây giờ thì đây không phải chuyện quan trọng.
Cố Thanh Sơn cười cười, chậm rãi rút kiếm từ trên tảng đá ra, âm thanh trở nên lạnh lùng: “Tên không biết điều như vậy, đợi lát nữa ngươi chết hẳn, ta cam đoan sẽ để cho ngươi vị trí tốt trong địa ngục.”
Linh ảnh của tiên nhân nhìn Cố Thanh Sơn, quát lên: “Ngươi phạm vào giới luật của trời, ngày hôm nay ai cũng không thể cứu được ngươi!”
Cố Thanh Sơn lại không để ý tới nó.
Hắn cầm Địa kiếm trong tay, thân hình nhảy lên, phóng lên cao.
Cố Thanh Sơn đứng trên mây xanh, nhìn tháp tiên ở chỗ xa xôi kia.
Trong thần niệm của hắn, tháp tiên kia bị linh quang năm màu bao phủ, toát lên hơi thở uy nghiêm nhàn nhạt.
Chính tòa tháp này đã thay đổi thế giới Thần Võ.
Trong lòng hắn chợt dâng trào cảm xúc khó hình dung nổi.
Lúc Tình Nhu kể chuyện sư tôn mang tháp tiên trở về, trong ánh mắt nàng rất nhiều lần biểu hiện sự bùi ngùi.
Xem ra sư tôn lấy được tháp tiên này mang tới thế giới Thần Võ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Sư tôn chắc hẳn đã phải dùng rất nhiều công sức.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, dựa theo dự định ban đầu của sư tôn, tháp tiên sẽ trợ giúp những người tu hành trên cả thế giới có tiến bộ cực lớn, thế giới Thần Võ cũng sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí trở thành thế giới hệ tu hành mạnh nhất.
Thế nhưng, sư tôn lại gặp phải chuyện khó, buộc lòng phải rời bỏ các đồ đệ của mình, rời khỏi thế giới Thần Võ.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Sơn thu hồi thần niệm, nhìn qua phía sau, thấy Tần Tiểu Lâu đang mệt mỏi thở phì phò, hai ngón tay run rẩy.
Đối với một tu sĩ, điều này rất không bình thường.
Trước đó bày binh bố trận quá mãnh liệt, dù Tần Tiểu Lâu có thể ứng phó, nhưng tay hắn ta thì lại suýt không chịu nổi.
Tú Tú, Tình Nhu và Uyển Nhi đứng cạnh Tần Tiểu Lâu thì đều nhìn Cố Thanh Sơn, trên khuôn mặt họ hiện lên vẻ lo âu và căng thẳng.
Giết sạch đám xấu xa muốn đến cướp đồ kia, kết quả lại dẫn linh ảnh của tiên nhân tới.
Phải làm gì đây?
Khắp bốn phương tám hướng, trong vô số tông môn cũng có thần niệm rộng lớn được tung ra, đều quét về hướng Bách Hoa tông.
Rất dễ nhận thấy là động tĩnh vừa rồi đã kinh động đến cả thế giới.
Các đại tu sĩ cũng bắt đầu ào ào quan tâm đến chuyện xảy ra ở nơi này.
Cố Thanh Sơn thu hồi thần niệm, yên lặng không nói gì trong một lát.
“Ngươi... Đang sợ?”
Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên.
Cố Thanh Sơn thử cảm ứng, liền nhận ra âm thanh này đến từ sách Đoạn Tội.
Vị anh linh đầu tiên, chủ nhân của Anh Linh điện trong Huyết Hải, đang nghi hoặc hỏi hắn từ tấm thẻ bài.
Hiển nhiên, nàng vẫn luôn chú ý đến tình hình diễn biến ở bên ngoài.
“Đúng vậy, ta đang sợ.”
Cố Thanh Sơn thừa nhận.
Vị nữ sĩ này là một trong ba vị chủ nhân của sông Sinh Tử, có mối thù sâu đậm với tận thế, là chiến hữu tự nhiên của hắn, cho nên hắn không thể lạnh nhạt thờ ơ với nàng.
Trong khi hai người nói chuyện, linh ảnh tiên nhân kia đã bay lên, tung một tiên thuật năm màu về phía Cố Thanh Sơn.
“Chết đi! Kẻ xúc phạm giới luật của trời!” Nó quát lên.
Quầng sáng năm màu hội tụ thành một thanh Phương Thiên Họa Kích. Nó xuyên qua các tầng mây trùng điệp, xông thẳng về chỗ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
Phương Thiên Họa Kích bỗng quay đầu ngược lại, chợt bay ngược trở về, đâm thẳng vào linh ảnh tiên nhân.
Hồng Long Bản Chú, Loạn.
Ngay khi vừa thốt ra tiếng, nó đã trúng Long Chú rồi!
Linh ảnh kêu lên một tiếng kêu cao vút thảm thiết, sau đó giận dữ nói: “Ngươi càng phản kháng, càng làm chúng tiên trên trời tức giận.”
Sau đó, nó bỗng nhiên tiêu tan sạch.
Ở nghìn dặm bên ngoài, tháp tiên lại phát ra quầng sáng càng lúc càng mạnh.
Hành động giết ngược lại của Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn chọc giận tòa tháp này.
Gió mạnh thổi lên, lLinh khí sôi trào.
Tiên khí lượn lờ khắp cả thế giới, ý định giết người lộ ra càng nặng.
Mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi nhìn cảnh này.
“Ngươi đang sợ cái gì?”
Anh linh đầu tiên từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn truy vấn.
Cố Thanh Sơn bình thản đáp lời: “Sư tôn ta thành lập Bách Hoa tông, nhưng thật ra là vì muốn xây một ngôi nhà cho chúng ta. Bây giờ, người đổ ra bao công sức khó nhọc cho thế giới này, bản thân người lại gặp chuyện khó khăn, không còn đủ thời gian để chăm lo cho cái nhà này nữa… Lúc ta trở về, thấy các huynh đệ tỷ muội của ta bị người ta đánh tới cửa… Ta sợ, ta thật sự rất sợ.”
Cố Thanh Sơn thở dài, dùng giọng điệu như đang tâm sự mà kể lể tiếp:
“Người sư huynh này của ta không yêu thích tu hành, nhưng bản tính lương thiện, luôn đối xử chân thành với mọi người, tài năng kinh ngạc.”
“Sư muội của ta, Tú Tú, trước kia đã từng chịu khổ, nên sư tôn vẫn luôn áy náy đối với nàng. Ta không thể nào tưởng tượng nếu nhỡ sư tôn biết được bộ dạng nàng bị người ta bắt nạt thì nhất định sẽ bi thương không dứt, ta có trăm chết cũng không đền được tội.”
“Hai vị sư muội khác của ta, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất của thế giới của mình xưa kia. Nhưng vận mệnh lại nhiều tai ương, hai người bọn họ phải nhận hết hành hạ, cuối cùng cùng ta kề vai chiến đấu, trải qua cửu tử nhất sinh, mãi cũng được thấy ánh sáng ban mai. Ta không muốn các nàng lại bị người ta bắt nạt nữa.”
“Nhưng mà ta không có cách nào ở lại tại thế giới này quá lâu.”
“Nhỡ lúc ta đi mà có người muốn bắt nạt bọn họ, thì phải làm sao bây giờ?”
“Nếu sư tôn giải quyết xong chuyện trở về, chứng kiến Bách Hoa tông đã diệt, chúng đệ tử đã chết, thì làm sao bây giờ?”
Ở phía trời xa, tòa tháp tiên kia gây ra tiếng rung động vang trời. Vô số âm thanh trang nghiêm từ trên tháp tiên cùng ngâm xướng nói:
“Mời Tiên Sơn hạ giới, giết chết tên này!”
Tiếng gầm cuồn cuộn ấy truyền khắp các chốn xa xôi.
Áng mây hỗn loạn, ánh sáng lấp lánh bay lượn, từng đợt tiên nhạc từ bên ngoài vòm trời truyền tới.
Một ngọn núi tiên nguy nga hiện ra ở hư không, sắp giáng xuống hoàn chỉnh.
Trên núi tiên, vô số thần tiên mặc giáp, tay cầm trường binh đang xếp hàng bày trận với khí thế kinh người.
Cả thế giới đều vang động.
Vì giết chết Cố Thanh Sơn, Thiên giới lại trực tiếp phái cả một ngọn núi tiên hạ phàm!
Ra tay quả là hào phóng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận