Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2070. Dạ Ma Thiên Chủ


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ. Hắn cảm giác từ đầu đến chân mình đều đông cứng lại rồi.
Cho dù xưa nay hắn vẫn đi theo một con đường nhất quán là không cần đến thể diện, lừa người vô số lần, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Nhìn quanh bốn phía, những đại tu sĩ kia vẫn quỳ trên mặt đất như trước, duy trì tư thế nghi lễ chào đón tiên nhân.
Bọn họ cũng đã đông cứng lại, không đủ sức mà nhúc nhích nữa.
Đây là tình huống gì vậy? Rõ ràng là chúng ta hao hết linh lực, triệu hồi Tu Di Thần Sơn đến đây giết chết tên hung ác kia, nhưng sao giờ lại thành ra thế này?
Đại Hoa Miêu là cái gì? Tiểu Thiên Sứ lại là cái gì nữa? Sao khi nghe đến cái tên đó lại có cảm giác quái dị?
Quan trọng nhất là...
Đám thần tiên từ trên trời rơi xuống này vì sao đều có bộ dạng rất quen thân với Cố Thanh Sơn?
Thì ra mình cống hiến hết sức lực cho những người này, kết quả lại gọi đến toàn là người của hắn?
Trong khi đám tu sĩ này vẫn đang căng não suy nghĩ thì Cửu Thiên Thập Địa Nhất Đẳng Huyền Tôn có địa vị cao nhất trong nhóm tiên nhân đã mở miệng nói chuyện. Hắn ta chắp tay với Cố Thanh Sơn, cười mỉm hỏi: “Lục Đạo Chuyển Sinh Sứ giả đại nhân, là ngài triệu hồi bọn ta à?”
Cố Thanh Sơn nghe thấy câu này thì như được người dâng cho bậc thang để leo xuống, vội nói: “Không phải ta, kì thật là đám tu sĩ kia muốn mượn tay các vị giết ta.”
“Giết ngài?” Cửu Thiên Thập Địa Nhất Đẳng Huyền Tôn nghe vậy thì lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đám thiên tiên kia cũng đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cố Thanh Sơn liền kể lại tỉ mỉ quá trình một lần nữa.
Đám thiên tiên kia vừa nghe xong, nhất thời đều không kiềm chế được.
“Hừm, thật không ngờ bọn tu hành ở nhân gian lại bỉ ổi như vậy.” Tịnh Đàn Sứ giả tức giận nói.
“Đúng vậy, đại kiếp đã ở ngay trước mắt, thế mà bọn chúng còn muốn bắt nạt người có cống hiến với toàn bộ giới tu hành.” Đại Đế lắc đầu, nói.
“Lấy oán báo ân.” Một tiên nữ nào đó xì một tiếng khinh miệt.
Bọn họ bàn tán mồm năm miệng mười, cảm xúc ai nấy đều sục sôi cả lên.
Thật ra ngày trước bọn họ đều là đại tu sĩ chết trận nơi chiến trường. Cho dù là tư chất tự nhiên hay tính cách đều thuộc về thế hệ nhân tài kiệt xuất một thời, thường ngày lại hay ban ân huệ cho chúng sinh, nhờ vậy mới được Tu Di Thần Sơn để mắt tới. Sau đó, cũng may có Cố Thanh Sơn trợ giúp đưa bọn họ vào trong thiên đạo mà mới có thể chuyển kiếp thành thiên tiên. Vì vậy, hiển nhiên bọn họ chẳng thể nào vừa mắt những hành vi vô sỉ của nhóm tu sĩ.
“Cố huynh, huynh cứ nói một tiếng, bọn ta sẽ đập chết bọn họ ngay!” Tam Thập Tam Thiên Linh Cảm Uy Vũ Chấn Thiên Đại Đế vỗ ngực nói.
“Đúng vậy, ngài nói nên làm thế nào đi.”
“Nếu đã đến rồi, bọn ta sẽ chủ trì công đạo.”
“Đúng vậy!”
Đám thiên tiên nói.
Cố Thanh Sơn phí cười rồi chợt nói: “Chớ nóng vội, việc này đến cùng vẫn cần phải xem ý của Thần Sơn.”
Hắn nhìn về phía con khỉ kia.
Chúng thiên tiên cũng trở nên im lặng, đồng loạt nhìn về phía nó.
Con khỉ vẫn luôn là người đại diện cho Tu Di Thần Sơn sắp xếp các loại công việc, nên tất nhiên sẽ tuân theo ý chí Thần Sơn.
Nhóm tu sĩ kia thì vẫn nhẫn nhịn mãi đến lúc này, cuối cùng cũng nhìn thấy được một chút bình minh.
Thì ra tất cả vẫn cần xem ý của con khỉ này.
Đám tu sĩ đồng loạt thi lễ với con khỉ, cùng kêu gào: “Thần Sơn ở trên cao, nay có tu hành giả Cố Thanh Sơn tùy tiện giết chết truyền nhân của Thiên giới chúng ta, xin Thần Sơn làm chủ cho chúng ta!”
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đám người kia.
Lúc này, con khỉ cũng đã hiểu được tình huống, tiện tay thi triển pháp quyết, nhắm mắt suy tư.
Một lát sau, nó mở to mắt nhìn Cố Thanh Sơn rồi nghiêm nghị nói: “Thần Sơn đã biết việc xảy ra ở đây, ngươi đã tùy tiện giết chết người truyền thừa của Thiên giới, có nhiều chỗ không đúng…”
Đám tu sĩ kia nghe đến đây thì nhịn không được muốn reo hò.
“Thần Sơn vì thay ngươi bù đắp sai lầm mà đành phải thu hết hồn phách của những người đã chết kia, để chúng nó lại vào Hoàng Tuyền. Cố Thanh Sơn, ngươi có ý kiến gì không?”
Bốn phía xung quanh, hay thậm chí là cả thế giới đều là một khoảng không gian yên tĩnh. Tất cả những người đang để ý tình hình nơi đây đều không khỏi lặng lẽ tiêu hóa ý nghĩa trong câu nói này.
Tu Di Thần Sơn trong truyền thuyết mà lại chủ động thay Cố Thanh Sơn bù đắp sai lầm.
Cố Thanh Sơn nhíu mày nói: “Sao lại tính là sai lầm được? Ngươi bảo Thần Sơn xem xét lại đi, nếu như ta không quay lại kịp thời, nhỡ đâu bọn họ hại đến tính mạng của đệ tử Bách Hoa Tông ta, khi đó sư tôn ta biết làm sao đây.”
Con khỉ chăm chú nghe xong bèn nhắm hai mắt lại lần nữa.
Lát sau, nó mở mắt ra nói: “Quả thực là vậy. Thần Sơn đồng ý với quan điểm của ngươi, nếu như sư tôn của ngươi nhìn thấy đệ tử của mình bị hại đến tính mạng, tông môn cũng bị hủy, vậy sư tôn của ngươi chắc chắn sẽ tiêu diệt thế giới này… Nàng ấy thậm chí còn đánh đến Thiên giới, tiêu diệt hết mọi tiên nhân đã truyền đạo xuống đây, để tất cả bọn họ bị đày đọa trong địa ngục Hoàng Tuyền, trọn đời không được siêu thoát. Vì vậy, Cố Thanh Sơn ngươi đúng là có rất nhiều công đức!”
Cố Thanh Sơn vui vẻ nói: “Đúng là như vậy.”
Con khỉ lại nhìn sang đám tu sĩ đang quỳ trên mặt đất, khinh thường nói: “Đám rác rưởi này, về sau đừng đến Thần Sơn độ kiếp nữa, nếu không...”
Trong lòng đám tu âm phủ chợt căng thẳng.
Ai ngờ con khỉ bỗng nhiên ngừng lại, rồi vò đầu nói: “Chờ đã, Cố Thanh Sơn, Thần Sơn nói có việc quan trọng cần nói với ngươi.”
“Việc gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi không phát hiện ra sao? Hiện giờ trong tất cả tu hành giả, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Tứ Trụ Thánh Cảnh, không một ai vượt quá Dạ Ma Thiên Cảnh hết.” Con khỉ nói.
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, quét qua những tu sĩ kia.
Quả nhiên, tu hành giả đứng đầu cũng chỉ đạt đến Tứ Trụ Thánh Cảnh đỉnh phong.
Cảnh giới là quy tắc của giới tu hành, nó quyết định xem một tu hành giả có bao nhiêu lượng linh lực trong cơ thể.
Linh lực càng nhiều, uy lực của thuật pháp càng lớn.
Nếu tổng lượng linh lực từ đầu đến cuối đều có hạn, như vậy cho dù có biết nhiều tiên thuật hơn nữa cũng không phát huy được uy lực chân chính của tiên thuật.
“Ta còn đang thấy kỳ lạ, tiên thuật của đám người này sao càng về sau càng yếu như giấy vậy.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
“Không sai, Cố Thanh Sơn, ngươi phải nhanh xử lý chuyện Dạ Ma Thiên Cảnh cho tốt. Nếu không thì từ đây về sau tu hành giả dưới trần gian cũng sẽ không có ai có thể vượt qua Thiên Kiếp Dạ Ma.” Con khỉ thúc giục.
Cố Thanh Sơn giật mình, không nhịn được hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”
Con khỉ trợn to hai mắt, nói: “Ngươi là Dạ Ma Thiên Chủ mà, sao lại không liên quan đến ngươi chứ?”
Một người một khỉ đều trợn mắt nhìn nhau.
Tâm niệm Cố Thanh Sơn chợt xoay như chong chóng, hắn bỗng nhiên nhớ đến một việc.
Ngày trước lúc mình độ kiếp, toàn bộ Dạ Ma Thiên Cảnh đều đã bị Ác Quỷ đạo khống chế, kết quả mình lại phá được ảo ảnh của Ác Quỷ đạo, thu lấy Dạ Ma Thiên Cảnh.
Ngôi đình hoang tàn còn sót lại của Dạ Ma Thiên Cảnh vẫn đang nằm trong mắt trái của mình!
Nói vậy thì ngược lại đúng là mình đã cản trở con đường tu hành của đám tu sĩ kia rồi.
Cố Thanh Sơn buông tay, nói: “Bây giờ ta không có cách để lấy cái đình kia ra cả, nó đã hoàn toàn dung hợp với Đồng thuật của ta rồi… Ta nên làm thế nào?”
“Yên tâm, Thần Sơn đã sớm có chuẩn bị.”
Con khỉ mò mẫm ở sau lưng rồi móc ra một cái thẻ bẩn thỉu, trực tiếp nhét vào tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn tập trung nhìn vào thẻ, thấy đây là một lệnh bài trống không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận