Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2073. Mánh khóe dần dần hiện ra (1)


Đánh dấu
Tháp tiên hóa thành bụi bặm, theo gió mà đi.
Cố Thanh Sơn nhất thời không động, nhìn Lục Đạo Ác Diện trong tay, có chút xuất thần.
Đây là một tấm mặt nạ cuối cùng của Ác Quỷ đạo, là Ác Diện do quỷ vật đó ngưng tụ ra trong Vực Sâu Ác Quỷ vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình.
Tấm Ác Diện này gần như chưa hề xuất hiện ở trong lịch sử Ác Quỷ đạo.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ như đom đóm vẫn còn hiện ra trước mắt Cố Thanh Sơn:
[Ngài đã phát động Lục Đạo Ác Diện, hấp thu thần thông của Tháp tiên: Hô Hoán Tiên Niệm.]
[Nhờ lực lượng của Lục Đạo Ác Diện, 'Hô Hoán Tiên Niệm' sẽ tăng lên một cấp độ.]
[Bởi vì tấm Ác Diện đó đến từ Ác Quỷ đạo nên sau khi tăng lên, năng lực sẽ tự động chuyển thành thần thông của Ác Quỷ đạo, Diện Chú.]
[Diện Chú: Quá Khứ Quỷ Thân sắp sinh ra.]
Dưới những dòng chữ nhỏ như đom đóm đó có một dòng chữ lớn màu đỏ tươi chói mắt hiện ra trước mắt Cố Thanh Sơn:
[Diện Chú này do vô lượng ác quỷ ngưng tụ thành, uy năng không thể nào biết được, xin chớ tuỳ tiện vận dụng.]
Cố Thanh Sơn nhìn thấy hàng chữ này mới tháo Lục Đạo Ác Diện xuống.
Bây giờ có quá nhiều việc cần phải làm, hắn quyết định tối nay lại thăm dò năng lực của Ác Diện này.
Cố Thanh Sơn thu hồi mặt nạ.
Hắn nhìn về phía những tu sĩ vẫn còn quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Đồ vật mà Bách Hoa Tông đưa ra, cũng có thể thu hồi, sau này thế giới Thần Võ sẽ không còn tiên thuật truyền thừa gì nữa. Về phần tính mạng của các ngươi..."
Các tu sĩ căng thẳng vô cùng, trái tim treo lơ lửng ở cổ họng, thế nhưng Cố Thanh Sơn lại im lặng không nói tiếp.
Hắn thoáng suy nghĩ một lúc.
Bây giờ đã có Dạ Ma Thiên Kiếp, nguy cơ của Bách Hoa Tông đã qua, giết nhiều người cũng không có ý nghĩa gì.
Từ trước đến nay, Cố Thanh Sơn sẽ không đi làm những chuyện không có ý nghĩa.
"Các ngươi sẽ được tha cho sống, nếu như các ngươi có lòng hối cải, lại muốn tiến thêm một bước trong việc tu hành, ta cũng sẽ ngoài định mức cho các ngươi một cơ hội." Cố Thanh Sơn tiếp tục: "Bắt đầu từ vị trí các ngươi đang quỳ, một bước dập đầu một cái, từng bước sám hối, cho tới khi đi tới núi đá xanh của Bách Hoa Tông ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, cho phép các ngươi độ Dạ Ma Thiên Kiếp."
Chúng tu sĩ cúi đầu, không lên tiếng.
Khoảng cách hơn mấy vạn dặm, phải liên tục dập đầu qua đó?
Ở đây, người nào mà không có thân phận đại tu sĩ, cái này ai chịu nổi?
Đã có một lão giả nói: "Xin hỏi Cố đạo hữu, Dạ Ma Thiên Kiếp rốt cuộc là quy tắc gì? Độ như thế nào?"
Đây là vấn đề toàn bộ tu hành giới đều quan tâm.
Cố Thanh Sơn nói: "Đơn giản, đến Bách Hoa Tông ta làm người hầu mười ngày, đến khi rời khỏi thì lập một lời thề thiên đạo, một khi Bách Hoa Tông gặp nạn, nhất định phải đến đây trợ giúp."
Đám người cùng nhau yên lặng, ngay cả vài vị thiên tiên kia cũng rung động nói không ra lời.
Cố Thanh Sơn quy định Thiên Kiếp thành một lời thề thiên đạo, mỗi một gã tu sĩ độ kiếp đều phải đứng ở phía Bách Hoa Tông.
Sau này, trong các giới tu hành với số lượng lên đến hàng vạn, tất cả tu sĩ vượt qua Dạ Ma Thiên Cảnh đều sẽ trong lúc vô hình trở thành trợ lực cho Bách Hoa Tông.
Một tông môn như vậy, ai còn dám ngấp nghé?
"Tản đi đi."
Cố Thanh Sơn nói xong, không thèm nhìn đám tu sĩ đó nữa.
Hắn chỉ vào nhóm thiên tiên, nói:
"Được rồi, ở chỗ này cũng không còn chuyện gì làm nữa, các ngươi đều về Thần Sơn đi... Trước khi đi thay ta hỏi thăm Thần Sơn, có thể cho ta cách liên lạc với nó hay không."
Một vị Đại Đế lấy ra một cục đá màu xám từ trong ngực ra, ném qua nói: "Đây là Thần Sơn để lại cho ngươi, ngươi có thể tùy thời thông qua tảng đá để liên hệ với Tu Di Thần Sơn."
Cố Thanh Sơn chụp lấy tảng đá, cười ôm quyền nói: "Các vị, ta sẽ không tiễn, lần sau đi lên Thần Sơn tìm các ngươi uống rượu."
Chúng thiên tiên cười tạm biệt hắn, nhao nhao bay lên không trung, ẩn vào trong mây mù hoàn toàn mông lung, biến mất không thấy gì nữa.
Cố Thanh Sơn thấy mọi việc đã xong, lúc này mới nhún người một cái, bay về phía Bách Hoa Tông.
Tại chỗ chỉ còn lại có những Thái Thượng trưởng lão và chưởng môn của những đại tông môn.
Những đại tu hành giả này chậm rãi từ dưới đất đứng lên, liếc nhìn nhau, thở dài, bay lên không trung, hướng về tông môn của mình.
Chỉ có hai lão giả lưu tại nơi đó.
Trên mặt của bọn họ toát ra vẻ giãy giụa, một hồi lâu sau, lại quỳ trên mặt đất.
Hai người hướng về phía Bách Hoa Tông, một bước dập đầu một cái, ở trên mặt đất từ từ đi tới.
Cảnh tượng này cũng bị Cố Thanh Sơn đang phi hành cảm ứng được.
Hắn khẽ gật đầu, tăng nhanh tốc độ, toàn lực chạy về Bách Hoa Tông.
Chuyện của sư tôn thật sự khiến cho người ta rất nóng lòng.
Rốt cuộc sư tôn đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Lâu và Tú Tú là hai người cuối cùng gặp qua sư tôn, chắc chắn sẽ biết chút gì đó.
Cố Thanh Sơn dứt khoát chui vào một mảnh sương trắng, biến mất ở giữa không trung.
Một giây sau.
Hắn xuất hiện ở bên trong Bách Hoa Tông.
"Tam sư huynh, huynh thật lợi hại!" Tú Tú nhào lên, reo hò.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình.
Lời hỏi thăm đã đến bên miệng, lúc này lại nuốt trở vào.
Hắn bế Tú Tú lên, lấy giọng điệu đắc ý nói: "Không có việc gì, một đám người ô hợp mà thôi."
Tần Tiểu Lâu ở một bên hưng phấn hỏi: "Sư đệ, có phải sau này người độ kiếp đều phải tới tông môn ta nán lại một đoạn thời gian?"
"Đúng vậy, về sau huynh phụ trách khảo hạch bọn họ, lúc gần đi đừng quên để bọn họ phát ra lời thề thiên đạo, nhất định phải thủ hộ Bách Hoa Tông." Cố Thanh Sơn nói.
"Ha ha ha, lần này ta xem ai còn dám chọc Bách Hoa Tông chúng ta." Tần Tiểu Lâu vui vẻ cười lên.
Tình Nhu và Uyển Nhi cũng yên tâm.
"Thật lợi hại, không ngờ bây giờ Thiên Kiếp cũng do huynh định đoạt." Uyển Nhi thở dài.
Tình Nhu mỉm cười gật gật đầu.
Cố Thanh Sơn nhìn mấy vị sư huynh sư muội, bỗng nhiên tâm tư xoay chuyển.
Chắc chắn phải hỏi chuyện của sư tôn, nhưng không thể để cho bọn họ cũng lo lắng.
Bọn họ lo lắng cũng không giúp được cái gì, còn làm phiền thêm, cực kỳ bất lợi đối với tu hành, đặc biệt là Tú Tú còn nhỏ, dễ dàng bị sự việc bên ngoài ảnh hưởng.
Cố Thanh Sơn cân nhắc rồi nói: "Thật ra mọi người không cần phải lo lắng cho sư tôn, trước đây không lâu ta mới vượt kiếp cùng nàng. Nàng là đệ nhất nhân trong giới tu hành bây giờ, ai cũng không dám chọc giận nàng, ta đoán là nàng lại phát hiện bảo vật của Thiên giới gì gì đó, cho nên mới vội vàng rời đi."
Tú Tú hỏi: "Sư huynh, bây giờ huynh với sư tôn ai mạnh hơn?"
Cố Thanh Sơn cười hì hì nói: "Sư tôn mạnh hơn ta gấp trăm lần, một cái tay cũng có thể đánh ngã ta. Vậy là muội có thể tưởng tượng ra bây giờ sư tôn lợi hại cỡ nào rồi đấy."
"Thật không?" Tú Tú hỏi.
"Thật, lúc ta độ kiếp xảy ra chút vấn đề, cũng may mà sư tôn xuất thủ giúp ta, ta mới có thể qua ải." Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn đã mạnh đến không thể tin, ngay cả thiên tiên trên Tu Di Thần Sơn trong truyền thuyết đều nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Mà sư tôn lại mạnh hơn hắn gấp trăm lần.
Thử hỏi ai có thể đối phó sư tôn nữa?
Đám người nghe hắn nói như vậy, lại yên lặng tưởng tượng, tất cả đều thở dài một hơi.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thả Tú Tú xuống, vén tay áo lên nói: "Được rồi, đã rất lâu chúng ta không tề tụ cùng nhau, hôm nay ta và Tiểu Lâu cùng nhau làm cơm tối cho mọi người, có được hay không?"
Tú Tú, Uyển Nhi và Tình Nhu nhảy cẫng lên hoan hô.
Tần Tiểu Lâu cũng cười nói: "Được, gần đây ta học mấy món ăn mới, vừa đúng lúc mời mấy vị sư muội nhấm nháp thử."
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai hắn ta nói: "Trên tay ta không mang nguyên liệu nấu ăn gì cả, huynh đi ra sau núi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lát nữa ta sẽ đi tìm huynh… Uyển Nhi và Tình Nhu, các muội đi quét dọn đại sảnh, lại đi linh tuyền lấy chút nước đến pha trà, thuận tiện dọn xong bàn với bát đũa, Tú Tú ở lại đây trò chuyện với ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận