Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2074. Mánh khóe dần dần hiện ra (2)


Đánh dấu
"Có ngay!" Tần Tiểu Lâu bay về sau núi.
Uyển Nhi và Tình Nhu cũng không dị nghị, đi thẳng.
Tú Tú khẩn trương nhìn Cố Thanh Sơn, hỏi: "Tam sư huynh, có phải huynh có chuyện gì muốn nói với ta không."
Cố Thanh Sơn nhìn sắc trời một chút, cười thần bí, nói ra: "Tú Tú, muội biết vì sao con khỉ đó gọi ta là Quất Hoàng không?"
Tú Tú lắc đầu, vẫn có chút khẩn trương, nhưng thêm vào đó còn có vài phần hiếu kỳ.
Cố Thanh Sơn lắc mình biến hoá, hóa thành một con mèo quýt to.
Tú Tú ngây người.
Một giây sau, cô bé trực tiếp giơ tay ôm lấy mèo quýt.
"Oa! Tam sư huynh, sao huynh có thể đáng yêu như thế!"
Cô bé dùng sức vuốt ve lông mèo.
"Nhẹ một chút! Nhẹ một chút! Ta chỉ là biến thân, không phải mèo thật sự." Cố Thanh Sơn vội vàng truyền âm.
Tú Tú bóp bóp cái đuôi Mèo quýt, dọa Mèo quýt nhảy một cái.
"Còn nói không phải là mèo thật!"
Tất cả lo lắng trong lòng Tú Tú tiêu tán không còn, vui sướng nở nụ cười.
"Đúng rồi, Tú Tú, sư huynh đi tới rất nhiều thế giới, mang chút lễ vật về cho muội."
Cố Thanh Sơn vừa truyền âm vừa lấy ra mấy loại kỳ hoa dị thảo.
Hoa cỏ ở Bách Hoa Tông, bình thường đều là do Tú Tú xử lý.
"Đa tạ Tam sư huynh, ta rất thích những hoa cỏ này." Tú Tú vui vẻ nói.
Cô bé thận trọng nhận lấy những hoa cỏ đó, thu vào túi linh thực.
"Những hoa cỏ này sẽ giao cho muội xử lý, phải để tâm đấy." Cố Thanh Sơn nói.
"Yên tâm đi, sư huynh, ngày mai ta sẽ trồng nó." Tú Tú tuyên bố.
Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: "Nói đến, lúc sư tôn trở về có đem lễ vật về cho các muội không?"
Tú Tú đang cao hứng, cũng không nghĩ nhiều mà đáp ngay: "Khi sư tôn trở về cũng không mang lễ vật gì, lúc đi thì ngược lại cho ta hai cái."
Cố Thanh Sơn hồi hộp, có chút tò mò hỏi: "Lúc sư tôn đi đã cho muội cái gì?"
Tú Tú một tay ôm mèo quýt, một tay sờ túi trữ vật ở eo, lấy ra hai khối bảo thạch.
Một khối bảo thạch tỏa ra hào quang màu đỏ tươi, một cái khác thì tàn ra quầng sáng xanh thăm thẳm.
"Khối này là Nguyên Sinh tiên thạch, có thể tăng thêm ba phần uy lực đối với tất cả các loại pháp thuật hệ Hỏa, thế gian hiếm có. Còn có một khối này, là ngọc U Hải Cực Băng, thường dùng để đeo trên người, mỗi thời mỗi khắc đều tẩm bổ thần hồn!" Tú Tú nói.
Cố Thanh Sơn thả ra thần niệm tinh tế tìm tòi, phát hiện đây đúng là hai món bảo thạch cực kỳ trân quý.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, ngoài ra không có bất kỳ manh mối gì khác.
Cố Thanh Sơn hơi thất vọng, thở dài nói: "Sư tôn thật sự rất yêu thương muội."
Hai mắt Tú Tú cong lên như trăng non, cười nói: "Đúng, lúc sư tôn đi mỗi người đều có một lễ vật, duy chỉ có ta là có hai. Lúc đó ta hỏi sư tôn, vì sao lại cho ta hai món quà nhưng không cho huynh một cái nào."
"Sư tôn nói sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Sư tôn nói bây giờ huynh rất lợi hại, có đôi khi thậm chí có thể giúp đỡ người, không cần lễ vật gì, chỉ cần nhớ đồng tâm hiệp lực với các sư muội thì chắc chắn không gì không biết, không chỗ nào không thể." Tú Tú nói.
Cố Thanh Sơn nghe được câu này thì trong lòng thoáng run lên, máu khắp người gần như đều muốn đọng lại.
Sư tôn tính tình tỉ mỉ, làm việc công bằng, tuyệt sẽ không lạnh nhạt một đệ tử nào.
Song, nàng không để lại cái gì cho mình, lại cho Tú Tú hai cái.
Nàng có nỗi khổ tâm khó nói sao?
Lời ấy của sư tôn chẳng lẽ là muốn nói cho mình cái gì đó?
Tú Tú không biết nghĩ đến cái gì, cười nói: "Sư huynh, ta chia cho huynh một khối bảo thạch nhé, huynh tự chọn đi, muốn cái nào?”
Cố Thanh Sơn nhảy ra khỏi ngực nàng, lần nữa biến thành người.
"Thật sự nguyện ý cho ta một cái?" Hắn cười hỏi.
"Vâng! Huynh chọn đi!" Tú Tú giơ hai viên bảo thạch lên trước mặt hắn.
"Để cho ta nhìn kỹ một chút."
Hắn nhận lấy hai bảo thạch từ trong tay Tú Tú, mở ra đặt trong lòng bàn tay.
Sư tôn nói bây giờ mình rất lợi hại, có đôi khi thậm chí có thể giúp đỡ nàng.
Rất có thể, nàng cần giúp đỡ.
Dù sao bây giờ toàn bộ Bách Hoa Tông chỉ có mình là Tinh Hà Thánh Nhân.
Cứ xem như sư tôn không biết tu vi bây giờ của mình thì lúc trước mình cũng là mới độ xong thiên kiếp Tự Tại Thiên Vương, thực lực vượt xa toàn bộ thế giới Thần Võ.
Nếu tiếp tục nghĩ theo hướng này...
Nàng nói... Không gì không biết.
Không gì không biết...
Mình cần biết cái gì?
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ hồi tưởng lại lời nói của Tú Tú.
Đúng, sư tôn nói mình không cần lễ vật, cần đồng tâm hiệp lực với các sư huynh muội.
... Là lời nào, chữ nào?
Chắc là đồng tâm hiệp lực...
Cố Thanh Sơn duỗi ra hai ngón tay, nhặt hai viên bảo thạch đỏ và lam lên, chồng lên nhau.
Ánh sáng của hai viên bảo thạch lập tức giao thoa vào nhau, xen kẽ và dung hợp thành một luồng sáng màu tím đen.
"Tím... Đỏ lam kết hợp lại, cho ra màu tím."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn đột nhiên hiện ra một đoạn hồi ức.
Lúc ấy…
Hắn đang nói chuyện với Mạc.
"Khi ta tìm ra nàng, nàng đang diệt toàn thành."
"Có thể nhận ra là loại tận thế gì không?"
"Ánh sáng màu tím sẫm... Có thể hấp thu hết thảy tính chất đặc biệt của những chúng sinh kiệt xuất nhất, sau đó tự sinh ra tiến hóa cấp hủy diệt, cũng khiến cho chúng sinh hoàn toàn hóa thành bột mịn… Đây là lực lượng của tận thế Đoạt Linh."
Tận thế Đoạt Linh.
Sao tận thế này lại tìm được sư tôn?
Cố Thanh Sơn yên lặng suy tính ở trong lòng, trên mặt lại cười nói: "Tú Tú, hai bảo thạch này vẫn để cho muội giữ đi, sư huynh có nhiều đồ tốt, không đến mức cướp đoạt lễ vật mà sư tôn đưa cho muội."
Hắn nhét trả hai bảo thạch vào trong tay Tú Tú.
"Được, tam sư huynh, huynh có thể biến thành mèo để cho ta sờ sờ không?" Tú Tú hỏi.
Cố Thanh Sơn khẽ run lên mấy cái.
Nói thật, vừa rồi cái đuôi bị bóp có chút...
Không quá dễ chịu.
Cố Thanh Sơn không rõ ràng những con mèo khác nghĩ như thế nào về chuyện này, dù sao mình không thích cảm giác này.
Hắn miễn cưỡng cười nói:
"Tú Tú, trong số đám hoa cỏ ta đưa cho muội, có hai loại nở vào ban đêm. Hay là bây giờ muội đi trồng chúng nó đi, sau đó tới dùng cơm."
"Được! Muội đi liền!"
Tú Tú một lời đáp ứng, vội vàng chạy tới hướng vườn hoa.
Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, đứng tại chỗ, tiếp tục suy nghĩ chuyện mới nãy.
Nếu thật là tận thế Đoạt Linh, sao nó có thể tìm được sư tôn?
Đầu tiên, nó là tận thế đến từ ngoài cánh cửa.
Tiếp theo, phải có Reneedol kêu gọi, nó mới có thể giáng lâm.
Reneedol...
Lúc ấy nàng ta đang phải trải qua vận mệnh của mình, còn mình thì lại làm một quả trái cây ở thời Tuyên Cổ.
Đến cùng Reneedol làm chuyện gì, chính mình cũng không rõ.
Ây dà… Phiền rồi đây.
Cố Thanh Sơn đi tới đi lui tại chỗ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Vận mệnh của mình...
Không sai, nếu Reneedol đã lựa chọn đoạn vận mệnh khi mình truy tìm Thiên kiếm, như vậy chắc chắn nàng ta cũng nhìn thấy cảnh ấy.
Tạ Cô Hồng gửi bé gái mồ côi.
Có lẽ vào lúc đó, tận thế ẩn núp trên người Reneedol đã phát hiện ra tung tích của sư tôn.
Không sai, Reneedol chẳng không đi được bao xa trong thời đại Thượng Cổ, cũng không đến thời khắc cuối cùng đó, không đi tới trong mộng cảnh của Tạ Đạo Linh.
Như vậy, cơ hội duy nhất có thể tiếp xúc Tạ Đạo Linh cũng chỉ có khoảnh khắc khi Tạ Cô Hồng nhờ vả.
Chính là như vậy!
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, lại nghĩ thêm một lát, bấy giờ mới cất bước đi tới Bách Hoa Điện.
Đi đến một nửa, hắn chợt thấy một cô gái đứng ở bên cạnh thềm đá.
Tình Nhu.
"Muội đang chờ ta ở đây?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tình Nhu gật gật đầu, nói: "Ta kêu Uyển Nhi quét dọn Bách Hoa Điện, còn mình thì tìm cớ lấy linh tuyền để ra đứng đây chờ huynh."
"Sư muội, có chuyện gì vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tình Nhu nói: "Trước khi đi sư tôn có nói mấy lời, tuy có vẻ như chỉ vô tình nói ra, nhưng ta nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy như có chứa ý nghĩa sâu xa nào đó. Lại thêm huynh đột nhiên trở về, ta cảm thấy hẳn là nên nói rõ mọi chuyện với huynh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận