Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2076. Trước sau


Đánh dấu
Trong lòng Cố Thanh Sơn rối như tơ vò, khí thế toàn thân cũng không thể che giấu được nữa.
Vụt!
Trên người hắn toát ra một trận gió lớn.
"Sư đệ, đệ làm sao vậy?" Tần Tiểu Lâu giật mình hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Xin lỗi, sư huynh, đệ có việc gấp phải đi ngay lập tức, huynh giúp đệ giải thích với mọi người một chút. Lần sau đệ trở về sẽ bồi tội với các sư huynh muội."
Lời vừa nói xong, cả người hắn đã biến mất không thấy gì nữa.

Trong Bách Hoa Điện, rượu ngon thức ăn ngon bày đầy bàn.
"Cái gì? Huynh nói tam sư huynh đột nhiên rời đi?" Tú Tú giật mình hỏi.
Tần Tiểu Lâu gật gật đầu, vẻ mặt buồn bực nói: "Đúng vậy, hình như đệ ấy rất gấp, không kịp nói gì với ta thì lập tức rời đi rồi."
Uyển Nhi lo lắng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lúc sư tôn rời đi cũng là dáng vẻ rất gấp gáp, bây giờ tam sư huynh cũng là như thế, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Bọn họ nhìn nhau, đều cảm thấy có chút lo lắng.
Thức ăn ngon đầy bàn, nhưng không ai động đũa.
Tình Nhu thầm than một tiếng, sửa sang lại cảm xúc rồi bỗng nhiên cười lên.
"Hả?"
Mấy người đều nhìn về phía nàng.
"Sư muội, muội cười cái gì?" Tần Tiểu Lâu nhịn không được hỏi.
Tình Nhu cười nói: "Cười mấy người các ngươi lo lắng vớ vẩn."
"Lo lắng vớ vẩn? Có ý gì?" Uyển Nhi hỏi.
Tình Nhu nói: "Chẳng lẽ mọi người không biết sư tôn lợi hại đến mức nào? Có gì phải lo lắng? Về phần tam sư huynh, huynh ấy lại có tình huống khác, khụ khụ, không tiện nói với các ngươi."
Tú Tú trượt từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt Tình Nhu, nắm lấy cánh tay của nàng không ngừng lay động. Cô bé cầu khẩn: "Tình Nhu tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, cuối cùng thì tam sư huynh có chuyện gì thế, tỷ nói cho ta biết đi, xin tỷ đó."
Tình Nhu đợi một hồi, lúc này mới giả vờ lên giọng: "Thôi được, thấy các ngươi lo lắng như vậy, ta sẽ nói cho các ngươi biết. Tam sư huynh của các ngươi đi tìm Ninh Đao Thánh rồi."
"Cái gì!" Tần Tiểu Lâu, Uyển Nhi, Tú Tú cùng nhau hoảng sợ thốt lên.
"Sao muội biết?" Uyển Nhi truy vấn.
Tình Nhu sắc mặt thong dong, tiếp tục lừa dối: "Nói nhảm, mới nãy huynh ấy hỏi ta nếu tặng quà cho nữ nhân thì nên tặng cái gì, ta nói phải xem là tặng cho ai, huynh ấy nói Ninh Nguyệt Thiền, ta nói huynh ấy nên tặng hoa, sau đó trực tiếp qua đánh một trận với nàng, đánh xong đi hỗ trợ nấu cơm giặt giũ, đây chính là lễ vật tốt nhất."
Bách Hoa Điện an tĩnh vài hơi thở.
"Này, ta đã sớm biết hai người bọn họ có vấn đề rồi." Tần Tiểu Lâu lớn tiếng nói.
Lúc này hắn ta đã cảm thấy đói bụng, bèn vươn tay ra lấy một cái đùi gà.
"Không sai, bọn họ quen biết từ sớm, tam sư huynh còn từng cứu Ninh Đao Thánh." Tú Tú hồi ức nói.
Bỗng nhiên cô bé cũng cảm thấy đói bụng, lại nhìn thấy một bàn trân tu mỹ vị nóng hôi hổi trước mặt, không khỏi thèm nhỏ dãi.
"Cố Thanh Sơn là đồ không có lương tâm, có nữ nhân liền quên chúng ta, hừ, mặc kệ huynh ấy, chúng ta bắt đầu ăn đi!" Uyển Nhi bưng lên một chén canh, tuyên bố.
"Được!" Tình Nhu hé miệng cười nói.
Ầm.
Bỗng nhiên, bên ngoài Bách Hoa Điện truyền đến một tiếng vang.
Mấy vị đệ tử giật nảy mình, Tình Nhu đã bay ra ngoài trước, xem xét tình huống.
Mấy người đi đến sân trước của tông môn xem thử, chỉ thấy một tên tu sĩ lạ lẫm đang đứng ở nơi đó, tò mò dò xét bốn phía.
"Ngươi là người nào?" Tần Tiểu Lâu lớn tiếng hỏi.
Tu sĩ kia thấy mấy người bọn họ bèn vội vàng sửa sang lại dung nhan, ôm quyền nói: "Các vị, ta chính là người tu hành ở thế giới Đông Thổ, Sa Cửu Tàng, chuyên tới Bách Hoa Tông độ Dạ Ma Thiên Kiếp mười ngày, xin các vị hạ pháp chỉ, ta nguyện nghe theo phân công của các vị."
Mấy vị đệ tử của Bách Hoa Tông cứng đơ tại chỗ, nhất thời không nhúc nhích.
Ờ phải, Tam sư huynh là Dạ Ma Thiên Chủ mà, cho nên người nọ là đến độ kiếp.
Một lúc lâu sau, Tú Tú mới lên tiếng đầu tiêng: "Đạo hữu, ta... Hoa của ta còn chưa gieo xong, ngươi có thể giúp ta đi trồng hoa không?"
Tu sĩ nọ nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, ta sẽ làm việc theo nguyện vọng của Dạ Ma Thiên Chủ."
...
Cố Thanh Sơn không ngừng biến mất ở trên bầu trời, mỗi một lần xuất hiện đã vượt qua khoảng cách mấy vạn dặm.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía trước.
Trong hư không, một hàng chữ nhỏ như đom đóm xuất hiện trước mắt hắn:
[Người đầu tiên muốn độ kiếp đã đến Bách Hoa Tông, hắn ta thề sẽ tuân theo quy tắc của ngài, thỏa mãn nguyện vọng của ngài, nhờ đó hoàn thành Dạ Ma Thiên Kiếp lần này.]
[Ngài thu được mười điểm nguyện lực.]
Cố Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Hóa ra còn có thể thu được nguyện lực bằng cách này.
Nhưng mà hắn nhanh chóng gác chuyện này sang một bên, tiếp tục toàn lực đi đường.
Một lúc sau, rốt cuộc Địa kiếm nhịn không được lên tiếng:
"Cố Thanh Sơn, Linh Nhi đã đi đâu?"
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, nó và Tạ Đạo Linh ở chung rất lâu, cũng chứng kiến Tạ Đạo Linh trưởng thành, Bách Hoa Tông thành lập, cho đến ngày mà Cố Thanh Sơn bái sư, nó mới rời khỏi tay Tạ Đạo Linh.
Cố Thanh Sơn mở miệng nói: "Không rõ, nhưng ta đoán người đang chiến đấu với tận thế."
"Tận thế? Sao tận thế có thể tìm được nàng?" Địa Kiếm hỏi.
"Ở bên trong Tử Đấu Vũ, Reneedol hoán đổi vận mệnh với ta, sau đó nàng ta dùng một vật giúp chọn lựa đoạn vận mệnh của ta, hẳn là nàng ta đã phát hiện ra trước khi đến thời đại Tuyên Cổ, nàng ta có thể sống lâu thêm mấy trăm lần, cho nên đã chọn đoạn vận mệnh này." Cố Thanh Sơn nói.
Đúng là một cô gái ngu xuẩn, thời đại Viễn Cổ thực chất còn nguy hiểm hơn nhiều so với các đoạn vận mệnh khác.
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.
"Cho nên Reneedol gặp sư tôn?" Địa kiếm hỏi.
"Đúng, nhưng đây không phải trọng điểm… Ban đầu chắc nàng ta sẽ không triệu hoán tận thế ở bên ngoài cửa đến, bởi vì nàng ta cảm thấy mình có nhiều cơ hội làm lại như vậy là thắng chắc rồi. Cho nên ta dự đoán, nàng ta từng gặp sư tôn, sau khi đi thời đại Thượng Cổ, gặp vô số kiếp nạn mới phát hiện mình đã bó tay hết cách, bấy giờ mới nhớ tới còn có thể triệu hoán tận thế." Cố Thanh Sơn suy đoán.
“Cũng chính là lúc Tạ Cô Hồng nhờ vả." Địa kiếm nói.
"Đúng." Cố Thanh Sơn khẳng định.
Địa kiếm chợt sốt ruột, nhịn không được nói: "Vì sao tận thế ngoài cửa lại đặc biệt đi tìm Linh Nhi? Lần này nàng nguy hiểm rồi!"
Cố Thanh Sơn an ủi: "Ta biết ngươi lo lắng cho sư tôn, bản thân ta cũng vậy. Nhưng theo ta thấy, trước mắt hẳn là sư tôn vẫn còn sống."
"Sao ngươi biết?" Địa kiếm hỏi.
Cố Thanh Sơn tỉnh táo nói: "Người để lại nhiều ám ngữ cho ta như vậy, nói rõ hi vọng ta đến phụ người một tay, cái này đại biểu tình huống của người cũng không tính quá xấu... Nếu như đối mặt với tình huống hẳn phải chết, chắc chắn người sẽ đơn độc chịu chết, chứ dứt khoát không kéo theo tên đệ tử như ta."
"Thì ra là thế, vậy thì quá tốt rồi." Địa kiếm nhẹ nhàng thở ra.
Cố Thanh Sơn lâm vào trầm mặc, tiếp tục toàn lực đi đường.
Còn có một câu hắn không nói ra.
Bây giờ Tạ Đạo Linh không sao, không có nghĩa là tương lai nàng cũng không sao.
Trong tương lai, Lục Đạo Tranh Hùng vẫn chưa từng bắt đầu.
Tô Tuyết Nhi nói, trong tương lai tất cả đều đã bị hủy diệt, chỉ còn lại cô và Nữ Thần Công Chính kéo dài hơi tàn.
Tương lai như vậy cũng đồng nghĩa với Lục Đạo thật sự xảy ra vấn đề.
Tạ Đạo Linh... Rất có thể đã bị hai tận thế giết chết.
Cố Thanh Sơn quắc mắt lên, bỗng nhiên gọi:
"Địa kiếm."
"Có ta." Địa kiếm đáp lại.
"Lạc Băng Ly, Sơn Nữ, Triều Âm." Cố Thanh Sơn lại kêu.
"Ở đây."
"Công tử, thế nào?"
"Ù!"
Mấy thanh kiếm cùng hiện ra ở phía sau hắn.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiếp theo, ta phải dùng hết toàn lực."
Lạc Băng Ly hỏi ngược lại: "Có lần nào mà ngươi không dùng toàn lực?"
Cố Thanh Sơn nói: "Lần này không giống, có thể… ta sẽ không giống như trước đó, các cô đừng quá kinh ngạc giật mình."
"Công tử lại định biến thành hình dáng gì?" Sơn Nữ lo lắng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận