Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2097. Thức tỉnh


Đánh dấu
Thiếu nữ nọ đi đến trước mặt mèo quýt, hơi khuỵu gối thi lễ.
"Cố Thanh Sơn?" Nàng hỏi.
Mèo quýt lắc đầu.
Thiếu nữ hơi suy nghĩ một lát, sau đó lộ ra ý cười mừng rỡ, lại hỏi: "Ngươi giết hắn?"
Mèo quýt lắc đầu lần nữa.
Thiếu nữ áo đen lập tức thu ý cười trên mặt, thở phào hỏi tiếp: "... Nói như vậy, ngươi là mèo hắn nuôi à?"
Mèo quýt nghe thế thì không vui chút nào.
Thú nuôi?
Ngươi mới là thú nuôi ấy!
Nàng thay đổi dáng hình, hóa thành một cung nữ áo xanh lạnh lùng tuyệt đẹp.
"Công tử nhà ta bảo ta chờ cô ở đây." Sơn Nữ nói.
Thanh kiếm trên lưng nàng bay lên, cũng hóa hình thành một nữ tu loài người.
—— Lạc Băng Ly.
"Đúng, sự tình khẩn cấp, cho nên chúng ta đến đây gặp cô." Lạc Băng Ly nói.
Thiếu nữ áo đen nhìn thật kỹ dung nhan tư thái của hai nàng, cuối cùng ánh mắt rơi vào vòng chuông Thiên Ma nhỏ trên tay Sơn Nữ.
Sắc mặt nàng ta chậm rãi trầm xuống, không vui nói: "Từ biệt mấy năm, bây giờ hắn cũng không chịu tự mình đến gặp ta, lại tùy ý đưa tín vật của ta cho các ngươi, xem ra trong lòng hắn đã sớm không có ta rồi."
Nàng ta khẽ vung tay áo.
Chuông thiên ma kia lập tức bay trở về, rơi vào trong tay nàng.
"Cáo từ!"
Thiếu nữ nói xong thì quay người muốn rời đi.
Sơn Nữ thấy thế thì sốt ruột.
—— Thiếu nữ này mà rời đi, chẳng phải công tử sẽ mất đi một cánh tay trợ giúp hay sao?
Nàng lập tức quát: "Chờ chút! Chúng tôi chỉ là kiếm linh bội kiếm của Cố Thanh Sơn. Công tử bảo chúng tôi chờ ngươi ở đây, là do có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."
"Nỗi khổ tâm? Cái tên lừa đảo này còn có nỗi khổ gì kia chứ?" Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, bước chân chậm hơn nhưng cũng không dừng lại.
Chỉ thấy nàng ta nhẹ nhàng múa cánh tay áo, bay lên giữa không trung, cũng không quay đầu lại mà nói: "Lần sau bảo hắn tự đến tìm ta, nếu không ta sẽ không gặp lại hắn."
Lạc Băng Ly thấy điệu bộ này của đối phương, rõ ràng là muốn quay đầu đi ngay ——
Vậy sao mà được!
Nàng lớn tiếng quát: "Chậm đã! Công tử nhà ta nhớ cô lắm!"
Thiếu nữ áo đen lập tức dừng tại giữa không trung.
Trước mặt nàng xuất hiện một vòng hào quang, bên trong đó là một mảnh thế giới ngập tràn hoa đào, thế nhưng thiếu nữ này lại không đi vào.
"Ngươi nói... Hắn nhớ ta?" Thiếu nữ quay người lại, hỏi.
Sơn Nữ nhìn Lạc Băng Ly một chút.
"Mấy câu này sao lại tùy tiện nói ra như thế? Sau này ngươi bảo công tử phải giải quyết thế nào đây?" Sơn Nữ thầm giận mắng.
"Còn sau này cái gì, có sau này được nữa không. hiện giờ Cố Thanh Sơn sắp mất luôn cái mạng rồi, chúng ta phải giữ nàng lại để giúp đỡ trước đó, sau đó lại bàn về chuyện khác." Lạc Băng Ly cũng lặng lẽ truyền âm.
Nói xong, nàng lấy ra một thanh đá từ phía sau lưng, ném qua nói: "Nhìn, mỗi lần công tử nhớ đến cô thì khắc tên cô ngay trên đó."
Sơn Nữ lấy làm kinh hãi, trừng mắt nhìn về phía Lạc Băng Ly.
"Ta vừa khắc đấy." Lạc Băng Ly truyền âm qua.
Thiếu nữ áo đen nhận lấy thanh đá đó xem xét, chỉ thấy trên đó quả nhiên khắc đầy hai chữ "Ly Ám".
"Chữ là chữ tốt, nhưng mà... Cái này hình như đều là vừa khắc xong..." Thiếu nữ nghi ngờ lẩm bẩm.
Lạc Băng Ly không thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Đây là hôm nay lúc hắn nhớ đến cô mà khắc đó, kêu ta đưa cho cô xem."
Lúc này, thiếu nữ áo đen mới lộ ra nụ cười lạnh nhạt, khinh thường nói: "Thật là ngây thơ."
Nàng vừa nói, vừa thật cẩn thận cất thanh đá đó đi.
Sơn Nữ thấy thiếu nữ kia thu hồi thanh đá, buồn bực một hồi trong lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì chung quy vẫn là mạng của công tử quan trọng hơn, nên cảm xúc bực bội ấy cũng chậm rãi tiêu tan.
Bản thân nàng có thần thông Tuệ Mệnh, mà sau khi lòng nàng đã thông suốt, lời nói ra cũng khác biệt:
"Đúng, công tử nhà ta rất nhớ cô, bởi vì nhìn thấy nơi đây có thứ liên quan đến cô, cho nên ra lệnh cho hai ta gọi cô đến đây, hi vọng cô nhận cơ duyên này."
"Nơi đây có thứ liên quan đến ta?"
Thiếu nữ áo đen khẽ giật mình, không khỏi nhìn ra bốn phía.
Lòng đất đen kịt.
Bốn phía là bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, hoang vu mà im ắng, thần niệm thả ra không thấy bất kỳ vết tích sinh mệnh nào tồn tại.
—— Nhưng mà việc mà Cố Thanh Sơn làm luôn có mang thâm ý, không cần thiết lừa gạt nàng về chuyện như thế này.
Thiếu nữ thầm nghĩ, hai tay chấp lại với nhau, bàn tay tạo ra một cái ấn.
Từng luồng hào quang bay ra từ trong tay nàng, chiếu sáng bốn phía.
"Bệ hạ!"
"Mau nhìn xem."
"Người xem, nơi này là —— "
Những nữ thiên ma kia kinh hô lên.
Vẻ mặt của thiếu nữ áo đen kia cũng trở nên hết sức nghiêm túc.
Sơn Nữ và Lạc Băng Ly lần theo ánh sáng mà quan sát khắp bốn phía chung quanh.
Thế nhưng khắp nơi trơ trọi, không có cái gì ở đây cả, có trời mới biết những nữ thiên ma này phát điên lên vì cái gì.
Lúc này thái độ của thiếu nữ áo đen đối với các nàng đã không như trước nữa.
Nàng ta nói với họ: "Rất tốt, cơ duyên thế này... Quả nhiên Cố Thanh Sơn vẫn nhớ đến ta."
Lạc Băng Ly không hiểu mà nói: "Thế nhưng nơi này không có cái gì cả."
Thiếu nữ áo đen ôn hòa đáp: "Chỉ có thiên ma mới có thể trông thấy một vài bí ẩn ở nơi này."
"Cô thấy được cái gì?" Sơn Nữ hỏi.
Thiếu nữ áo đen cười một tiếng, chỉ vào hư vô hắc ám bốn phía nói: "Trong mắt các ngươi là chốn hoang vu, trong mắt ta thì là nơi truyền thừa của Thánh Chủ Thiên Ma Vạn Dục Lưu Ly."
...
Phía bên kia.
Cố Thanh Sơn đứng ngay trước đại điện, nhanh chóng kết nối với hư không:
"Nữ sĩ Hắc Hải, bà có đó không?"
Tiếng nói của nữ sĩ Hắc Hải vang lên: "Ta ở đây, cậu có phân phó gì?"
"Tôi nhớ trong cột mốc thời gian này, Quạ đã rải hạt giống Trật Tự vào 1673 thế giới, sức mạnh của Trật Tự không ngừng lớn mạnh, cho nên bà mới có thể bảo Mạc đi cứu hai người sở hữu mô hình Trật Tự đặc thù kia." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng vậy, Cố Thanh Sơn các hạ, Trật Tự đang nhanh chóng phát triển, không ngừng lớn mạnh." Nữ sĩ Hắc Hải đáp.
"Tôi nghĩ đến một sự kiện, đó là vào lúc Trật Tự và Hỗn Loạn quyết chiến, trong tình báo mà tôi lấy được, trước khi Người chờ đợi Hỗn Loạn và Người chờ đợi Trật Tự lần lượt ngủ say đã bố trí hai cơ chế thức tỉnh." Sau đó, Cố Thanh Sơn thốt ra hai danh từ: "Đó là Người thông báo tận thế kết thúc và Dạ Chi Ca – thời đại ngủ say."
"Sau khi Hỗn Loạn hủy diệt tất cả chúng sinh, tận thế cũng theo đó mà kết thúc. Vào thời khắc đó, sẽ có một Người thông báo đến thức tỉnh nhóm Người chờ đợi phía trận doanh Hỗn Loạn —— Bọn họ sẽ được hồi sinh, giành được thắng lợi của chính mình." Giọng điệu của hắn tăng thêm, tiếp tục nói: "Tương tự, vào thời khắc tận thế tàn phá mạnh mẽ nhất, sẽ có một vị Dạ Chi Ca kêu gọi những Người chờ đợi đang say giấc, hi vọng họ ban cho sức mạnh, trợ giúp và dẫn đường chúng sinh chiến thắng tận thế."
Nữ sĩ Hắc Hải nói: "Đúng vậy, muốn thức tỉnh tất cả Người chờ đợi của trận doanh Hỗn Loạn, cần Người thông báo khi tận thế kết thúc; muốn thức tỉnh tất cả Người chờ đợi của bên Trật Tự, cần Dạ Chi Ca – thời đại ngủ say."
"Trong lịch sử, Dạ Chi Ca - Thời đại ngủ say chưa bao giờ xuất hiện, xin hãy nói cho tôi biết, làm cách nào mới có thể tìm được anh ta." Cố Thanh Sơn nói.
Hắc Hải nữ sĩ nói: "Các hạ, trận doanh Trật Tự khác với Hỗn Loạn, cũng không có ứng cử viên đặc biệt nào được cố định để đảm nhiệm 'Dạ Chi Ca thời đại ngủ say" cả. Chỉ cần Kỷ Nguyên Trật Tự mạnh đến một trình độ nhất định, thì sẽ có một người tự hiến dâng bản thân mình để đánh thức nhóm Người chờ đợi."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Hiện tại Kỷ Nguyên Trật Tự đã đủ mạnh hay chưa?"
"Còn kém xa lắm." Hắc Hải nữ sĩ đáp lại.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, nói: "Nữ sĩ, bà không cần chọn người, tôi đề nghị bà phóng thích Trật Tự trên tất cả các chúng sinh ở đây, để cho người người đều có thể gia tải Trật Tự, như thế có thể nhanh hơn một chút hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận