Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2109. Nhóm Người Chờ Đợi (1)


Đánh dấu
"Vô dụng, thời gian đứng về phía ta." Gã ta lên tiếng.
Trên người Cố Thanh Sơn đột nhiên bay ra năm làn sương mù.
Những sương mù này quấn quanh thân thể tu sĩ ác quỷ, hóa thành từng bàn tay xương trắng, nắm chặt lấy gã ta.
Tu sĩ ác quỷ để lại một tàn ảnh ngay chỗ cũ, bản thân mình lại thoát khỏi sự giam cầm của bàn tay xương, lại đánh ra một quyền vào Cố Thanh Sơn lần nữa.
—— Gã ta đã có được năng lực của Bộ xương ánh sáng!
Trong chớp mắt, một đoàn sương mù hóa thành bộ xương khô ngăn cản trước người Cố Thanh Sơn.
Oanh!
Xương trắng đã bị đánh nát, Cố Thanh Sơn bị đánh bay ra ngoài.
Hắn giãy giụa dừng lại ngay giữa không trung.
Trong gió, tiếng sáo ai oán, nhịp điệu của Tử Đấu Vũ đã dần xuống thấp.
Giọng nữ khàn khàn thở dài, nói: "Đáng tiếc, Cố Thanh Sơn, Tế Vũ của cậu chỉ là Tử Đấu, không thể chống đỡ để ta phóng thích được đòn tấn công mạnh hơn."
"Vậy chúng ta phòng ngự trước đi —— " Cố Thanh Sơn nói.
Hình như hắn đã phát giác ra cái gì, đột nhiên vung mạnh song kiếm, chém ra vô số kiếm ảnh về bốn phương tám hướng.
Chỉ một chớp mắt sau đó, thời gian đã ngừng lại.
Tu sĩ ác quỷ bay về phía hắn, tiện tay vỗ nhẹ vào hư không, quát: "Thời gian chảy ngược!"
Chỉ thấy kiếm ảnh quanh người Cố Thanh Sơn bay ngược trở về, biến mất không thấy gì nữa.
Cuối cùng, thời gian dừng lại ngay trong nháy mắt Cố Thanh Sơn chuẩn bị xuất kiếm.
Tu sĩ ác quỷ nâng bàn tay hào quang trắng lên, đang muốn công kích thì bỗng nhiên dừng lại một chút.
Mặc dù thời gian dừng lại, nhưng trên người Cố Thanh Sơn bỗng xuất hiện tám bộ xương khô, chắn ngay trước người hắn, làm ra tư thế phòng ngự.
Tu sĩ ác quỷ không biết nói gì, sau đó lên tiếng: "Không ngờ ngươi có thể vận dụng luật nhân quả lúc thời gian đã ngừng trôi, ta càng ngày càng hiếu kỳ thân phận của ngươi."
Một bộ xương nhìn về phía gã, phát ra giọng nữ khàn khàn: "Cũng chỉ là một phân thân thôi, còn dám cả gan nhìn trộm bí mật của ta?"
Tu sĩ ác quỷ đột nhiên vung quyền.
Ánh hào quang chợt lóe lên, bay tới trước người Cố Thanh Sơn, đột nhiên tăng vọt thành một vầng sáng bao phủ cả đất trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm ——
Đòn tấn công của hai tận thế không ngừng nổ vang như sấm sét liên hồi.
Tất cả các bộ xương bị đánh tan nát, hóa thành mảnh vỡ bay tán loạn đầy trời.
Cố Thanh Sơn lại bay ra ngoài lần nữa.
Thời gian đã khôi phục bình thường.
Lần này, Cố Thanh Sơn rốt cuộc không còn đứng vững nổi nữa.
Hắn cứ bay cứ bay mãi về phía trước, cuối cùng rơi lên một tinh cầu trụi lủi cỡ nhỏ, đập thủng ra một cái hố khổng lồ.
"Phù —— phù —— a —— "
Cố Thanh Sơn nằm ở đáy hố, mệt mỏi thở hổn hển.
Hắn cảm giác mình đã đến cực hạn, tất cả sức mạnh trong thân thể đều bị chèn ép không còn, sinh mệnh cũng như ngọn nến trước gió.
Trong hư không, tiếng trống suy giảm dần, tiếng sáo càng sầu bi hơn.
Không biết bao nhiêu giọng nữ đang cùng kêu rên khóc thảm thương.
Một bộ xương khô đi ra từ sương mù xám, đỡ lấy hắn leo ra khỏi hố đá nọ.
Bộ xương khô há miệng nói chuyện, phát ra giọng nữ khàn khàn: "Không được, không thể bắt được dòng thời gian, cậu không phát hiện được nhược điểm của nó —— Bây giờ cậu không có cách nào đánh thắng nó cả."
Cố Thanh Sơn phun từng ngụm từng ngụm máu đang trào lên cổ họng ra, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
Hắn không nói gì.
Hai người cùng nhìn lên bầu trời.
—— Tu sĩ ác quỷ đang hạ xuống.
Bộ xương khô thở dài một tiếng, lấy giọng nữ khàn khàn lên tiếng: "Xem ra cánh cửa thế giới này không bảo vệ được rồi, hết thảy đều đã đi đến hồi kết."
Tu sĩ ác quỷ đứng vững ngay đối diện, đồng ý mà nói: "Rốt cục cũng nói đúng rồi đấy, tất cả các ngươi đều đã đến lúc kết thúc rồi."
Tùng.
Tùng.
Tùng.
Tiếng trống càng nặng nề.
Từng cảm giác chẳng lành dần dần lan tỏa, chứng tỏ Tế Vũ đã đi đến đoạn cuối.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, nói: "Ta đồng ý, xem ra đúng là ta đánh không lại hai đại tận thế này."
Tu sĩ ác quỷ bất ngờ nhìn về phía hắn, lặng yên một hồi, sau đó đột nhiên cười ha hả: "Ngươi quyết định đầu hàng? Chẳng qua, cái dạng người ương ngạnh chống cự như ngươi, nếu cuối cùng chịu chủ động đầu hàng thì ta sẽ rất hưởng thụ quá trình này."
Bộ xương khô cũng nhìn về phía hắn.
Cố Thanh Sơn lung la lung lay, thật vất vả mới đứng vững được tại đó.
Bên tai hắn, một tiếng nói vội vàng mà kích động đã vang lên: “Cố Thanh Sơn các hạ, Trật Tự đã lớn mạnh đến tiêu chuẩn thấp nhất rồi. Ngài không cần phải kéo dài thời gian nữa! Trật Tự đã giao phó cho ngài danh hiệu duy nhất: Dạ Chi Ca Thời Đại Ngủ Say!”
Đây là tiếng nói của nữ sĩ Hắc Hải.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hư không trước mắt.
Cùng lúc đó, trên giao diện Chiến Thần đang cấp tốc hiện lên từng hàng chữ nhỏ đom đóm:
[Vào thời khắc tận thế tàn phá bừa bãi, sẽ có một vị Dạ Chi Ca kêu gọi những Người Chờ Đợi đang ngủ say kia, giúp toàn bộ bọn họ thức tỉnh, đối kháng lại tận thế.]
[Ngài đã thu hoạch được danh hiệu duy nhất: Dạ Chi Ca Thời Đại Ngủ Say.]
[Ngài phải hát một bài ca —— Cho dù hát cái gì, cho dù hát mấy câu, đều sẽ lập tức dẫn đến hiệu quả đánh thức.]
"Bắt đầu đi!"
Trong hư không, tiếng nhạc Tử Đấu Vũ càng thêm ai oán thê lương.
Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề mà thu ánh mắt đi, lại phun ra một ngụm máu.
—— Ca hát?
Đây không phải thứ nằm trong phạm trù năng lực của mình.
Nhưng nếu chỉ cần tùy tiện hát một chút là có thể đánh thức những Người Chờ Đợi, vậy khó khăn đến mấy mình cũng phải hát.
Dưới cái nhìn soi mói của tu sĩ ác quỷ, hắn nói với bộ xương khô: "Nữ sĩ, đa tạ sự trợ giúp từ trước đến giờ của bà. Nhưng tiếp đó, không cần bà phải cực khổ nữa rồi."
"Cố Thanh Sơn... Cậu bỏ cuộc sao?" Giọng nữ khàn khàn hỏi lại, trong tiếng nói mang theo chút nỗi niềm thất vọng.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, giơ tay lên, đột nhiên nắm một cái.
Hành động này cứ như một ám hiệu, toàn bộ âm nhạc thuộc về Tử Đấu Vũ đã biến mất.
Mọi thứ đã an tĩnh lại.
Chỉ nghe Cố Thanh Sơn lên giọng gào thét:
"Cung chúc ngài Phúc Thọ thiên tề, ăn mừng ngài sinh nhật vui vẻ ~ "
"Mỗi năm đều có hôm nay, hàng tháng đều có hôm nay."
"Chúc mừng ngài!"
"Chúc mừng ngài! ! !"
Gió lạnh thổi qua.
Yên tĩnh hóa thành lặng ngắt như tờ.
Tu sĩ ác quỷ và bộ xương khô lẳng lặng nhìn hắn, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
"Xem ra là điên rồi. Chuyện này cũng bình thường thôi, trong những nền văn minh ta từng hủy diệt, đến cuối cùng rất nhiều kẻ đều không chịu nổi, đã hóa điên ngay tại chỗ."
Thân hình tu sĩ ác quỷ chấn động, lập tức muốn lao về phía Cố Thanh Sơn.
Bộ xương khô đã làm sẵn tư thế phòng ngự.
Một chớp mắt tiếp theo...
Bọn họ cùng lúc khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Là cái gì?" Tu sĩ ác quỷ híp mắt, nhỏ giọng hỏi.
"Tới nhanh lắm, là chiến hữu của Cố Thanh Sơn sao?" Giọng nữ khàn khàn nói.
Chỉ thấy trên bầu trời, một hình bóng u ám đã rơi xuống, chầm chậm hóa thành một hình người.
Dung mạo của người nọ bị che giấu dưới cái nón quây màu đen.
Hắn ta chầm chậm đi đến bên cạnh Cố Thanh Sơn, chợt đứng lại.
Khi hắn ngẩng đầu, mọi người mới nhìn thấy được hai đồng tử dựng thẳng màu vàng cùng với gương mặt tràn đầy lân giáp nọ.
Người này lẳng lặng nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn, trên mặt có vài phần không vui.
"Thằng ranh, vừa rồi câu thứ hai ngươi hát bị lạc nhịp mất rồi." Hắn kháng nghị.
"Thật có lỗi, tôi không rành hát lắm." Cố Thanh Sơn bật cười.
Hắn cười đến không ngừng run rẩy toàn thân, đến mức phải vừa ho khan vừa bưng kín máu trong miệng.
Bỗng nhiên, hư không rút về hai bên, hiện ra dòng cát chảy vô tận.
Trong thác nước cát chảy, một người con gái cầm quyền trượng trong tay, đầu đội vương miện nhanh chân đi ra.
Nàng bất mãn nói:
"Vạn Long Tổ, Cố Thanh Sơn giúp ngươi kịp thời tỉnh lại trước khi bị hủy diệt, ngươi còn có mặt mũi mà càu nhàu à?"
Nói xong, nàng cười thật dịu dàng với Cố Thanh Sơn: "Lại gặp mặt rồi, Cố Thanh Sơn, cậu làm quá tốt luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận