Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2111. Vô đề


Đánh dấu
Thiếu nữ không nói tiếp, Vạn Long Tổ cũng không tiện trách nàng nữa.
Phức Tự lại nói: "Được rồi, ai cho nó một kích cuối cùng?"
Các Người Chờ Đợi khác không ai chịu.
"Không được, vì sao lại muốn giết chết nó ngay chứ?"
"Vậy thì quá ích kỷ, ta còn chưa ra tay chơi một lần."
"Đúng vậy, thật vất vả mới có thứ chịu đòn tốt thế này, để ta hoạt động một chút đi nào."
"Ngủ quá lâu, cũng nên luyện tay một chút chứ."
"Để ta tới, để ta tới nào!"
Bọn họ mồm năm miệng mười mà tranh giành.
Rất nhanh đã có người nhịn không được, lao lên trước công kích pho tượng thủy tinh màu đen nọ.
"Đừng tranh giành!"
Có người quát.
Đám Người Chờ Đợi tranh nhau chen lấn nhào lên trước, nện vào pho tượng kia.
"Đừng đánh chết nó."
"Đúng, ngươi nhìn ngươi kia kìa, dùng sức như vậy, chỗ này cũng nứt rồi này."
"Để lại một hơi thở cho nó đi, cho ta đánh một cái với!"
Bọn hắn vây quanh pho tượng kia, thỏa thích đánh đấm.
Tu sĩ ác quỷ không ngừng kêu lên thảm thiết vang lên, vết nứt trên pho tượng thủy tinh màu đen càng ngày càng lớn.
"Đủ rồi!" Vạn Long Tổ quát lên: "Đánh như thế này thì đánh tới lúc nào đây hả!"
Tất cả Người Chờ Đợi lập tức dừng tay.
Vạn Long Tổ nhanh chân đi đến pho tượng màu đen, khí thế trên người ông ta không ngừng dâng trào, dần dần hóa thành sát ý mãnh liệt.
"Lúc sau còn có một buổi tiệc rượu cần tổ chức, hiện tại cứ để ta kết thúc hai tận thế này đi!"
Thân thể ông ta đột nhiên bay vút qua, bay đến trước pho tượng.
"Đi chết —— "
Vạn Long Tổ gầm thét một tiếng.
Trong chớp mắt đó, pho tượng thủy tinh hắc ám đột nhiên triệt để vỡ ra.
"Các ngươi đừng mơ giết được ta!" Tu sĩ ác quỷ đột nhiên kêu to một tiếng.
Gã ta lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà hóa thành hai luồng sáng, bay lên không trung.
"Lần này không tính. Thần binh tận thế đã biết được tọa độ nơi này —— Hiện tại ta sẽ trở về bên ngoài cánh cửa thế giới, chẳng mấy chốc sẽ mang bản thể đến đây… Khi ấy các ngươi đều phải chết!"
Hai luồng sáng chui vào hư không, hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Vạn Long Tổ giật mình.
Đám Người Chờ Đợi cũng không lên tiếng.
Ban đầu Cố Thanh Sơn chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng mắt thấy hai tận thế cư nhiên có thể bỏ trốn như thế thì rốt cuộc nhịn không được.
"Này, bọn chúng chạy kìa!" Hắn lớn tiếng quát lên.
Không ai trả lời.
"Này này này, sao các người có thể để bọn chúng chạy chứ? Xử lý bọn chúng đi nào!" Cố Thanh Sơn nói với Vạn Long Tổ.
Vạn Long Tổ lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó cả người ngã ập về phía sau.
Bành!
Ông ta nằm vật ra trên mặt đất, lấy tay đè lên vị trí trái tim, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng có thể lừa gạt để chúng chịu rời đi, thật sự là hù chết bản tổ rồi."
Cố Thanh Sơn ngây người ra.
Ngay sau đó ——
Lách cách ào ào bành bành đôm đốp ——
Tiếng binh khí liên tục rơi rớt.
Chỉ thấy nhóm Người Chờ Đợi ném binh khí đi, ngã nhào ồ ạt, nằm trên mặt đất rên rỉ không ngừng.
"Mẹ nó, thành công thật luôn chứ."
"—— Rốt cuộc cũng hù chạy được, vừa rồi thật nguy hiểm."
"Một kích đó ta dùng hết sức mạnh còn sót lại, hiện tại toàn thân đau buốt luôn đây này!"
"Ai mà không thế chứ, mệt chết người rồi này."
"Ôi, đừng nói nữa, mạng nhỏ suýt chút nữa là chơi xong."
"Ôi, vết thương cũ trên eo của ta lại bị vỡ ra rồi."
"May mà kế hoạch của Long Tổ suông sẻ, không thì..."
Bọn hắn mồm năm miệng mười mà nói.
Cố Thanh Sơn lại ngây người lần nữa.
Hắn nhìn quanh bốn phía một cái, hiện giờ đứng giữa sân chỉ còn lại bộ xương khô và Phức Tự nữ sĩ.
Phức Tự cũng mang vẻ mặt hết sức may mắn, gật đầu nói với hắn: "Cố Thanh Sơn, trừ ta ra, bọn họ đều vẫn còn suy yếu, căn bản không hồi phục thực lực."
"Vì sao lại như vậy?" Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi.
"Bởi vì thời điểm khi chạy đến cánh cửa thế giới, mọi người đều đã bị trọng thương nghiêm trọng." Phức Tự nói.
Vạn Long Tổ nói: "Chúng ta dự cảm được điều hung hiểm trong tương lai, cho nên liên hợp tất cả sức mạnh còn lại của mọi người, sáng tạo ra Trật Tự."
Thiếu nữ kia cũng nói: "Sau đó mọi người rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu rồi ngủ say —— Cũng hết cách rồi, mọi người hầu như đều đã đến cực hạn. Trật Tự là món tiền cược sau cùng của bọn ta."
Người đầu đá nói: "Nói thật, chỉ khi Trật Tự thật sự hùng mạnh lên rồi thì bọn ta mới có thể khôi phục sức mạnh."
Phức Tự gật gật đầu, tổng kết lại: "Đúng, mặc dù bọn ta đều có hình thể, nhưng xét từ một ý nghĩa nào đó thì những Người Chờ Đợi trận doanh Trật Tự bọn ta, chính là linh hồn của Trật Tự."
Chương 617. Nàng đến rồi!
"Cố Thanh Sơn, bọn ta phải đi." Phức Tự nói tiếp.
"Các vị đi đâu chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Phức Tự nói: "Không thể để Hắc Hải nữ sĩ phải bận bịu một mình, chúng ta phải đi giúp nàng. Các loại Trật Tự không ngừng lớn mạnh, sức mạnh của chúng ta sẽ dần dần tăng lên, cuối cùng sẽ trở lại trạng thái mạnh nhất ban đầu, thậm chí là vượt qua cả lúc trước."
"Về phần ngươi —— Cố Thanh Sơn, ngươi đã đánh thức bọn ta vào thời khắc nguy hiểm nhất, nếu không kết cục của bọn ta nghĩ thôi là biết tệ tới mức nào rồi." Người đầu đá nói.
"Đúng, ngươi còn chiến thắng Hỗn Loạn —— Cái đám đối lập với bọn ta kia chắc hẳn đã không còn cơ hội tỉnh lại." Ông già đeo đao nói.
Thiếu nữ cầm cự chùy nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hứng thú lên tiếng: "Hiện tại, ngươi đã trở thành Dạ Chi Ca của Trật Tự, như vậy về sau ngươi có thể kêu gọi bọn ta bất cứ lúc nào."
Nàng thè đầu lưỡi phấn hồng ra, nhẹ nhàng liếm khóe miệng một cái.
Cố Thanh Sơn đành làm bộ như không nhìn thấy.
Phức Tự nữ sĩ cười một tiếng, giải vây cho hắn: "Trong một tương lai không xa, tận thế sẽ đánh tới lần nữa. Bọn ta nhất định phải nắm chặt thời gian tăng cường sức mạnh của Trật Tự —— Chờ bọn ta khôi phục một chút sức mạnh rồi thì lúc nào ngươi cũng có thể liên hệ với bọn ta, chỉ cần ca hát là được."
Tiếng nói ấy vừa dứt, từng hàng chữ nhỏ đom đóm cũng xuất hiện theo:
[Ngài là Dạ Chi Ca duy nhất trong Kỷ Nguyên Trật Tự.]
[Ngài có thể thông qua tiếng ca mà triệu hồi đông đảo Người Chờ Đợi giáng lâm vào bất cứ lúc nào.]
Dưới sự dẫn đầu của Phức Tự nữ sĩ, nhóm Người Chờ Đợi nhao nhao gật đầu thăm hỏi hắn, sau đó bay lên giữa không trung, biến mất không thấy tăm hơi.
Vạn Long Tổ nói: "Thằng ranh, chúng ta phải tranh thủ đi khôi phục trật tự —— Nhớ kỹ, lần sau ngươi ca hát đừng lại lạc nhịp nữa, rất mất mặt có biết hay không?"
"Chuyện hát hò tôi không rành đâu." Cố Thanh Sơn giải thích.
"—— Vậy ngươi đổi bài nào dễ nghe một chút."
Vạn Long Tổ vỗ vỗ bả vai hắn, thân hình đã lóe lên, xông lên bầu trời tăm tối, biến mất trong dòng chảy thời không hỗn loạn.
Người Chờ Đợi đã đi hết, trên tiểu hành tinh lạnh lẽo tối tăm chỉ còn lại Cố Thanh Sơn và bộ xương khô.
"Nữ sĩ, ngài còn chưa trở về sao?" Cố Thanh Sơn cung kính hỏi.
Linh hồn của vị này vẫn còn ở lại trong bộ xương khô.
Nói ra cũng kỳ quái, bộ xương khô này rõ ràng là người chết, lại bị vị nữ sĩ này chiếm cứ thân thể như thế.
Bộ xương khô ngước nhìn bầu trời đêm, hồi lâu sau đó mới buông ra giọng nữ khàn khàn: "Có thuốc lá không, cho ta một điếu nào."
Cố Thanh Sơn đang muốn nói không có, nhưng bỗng nhiên nhớ lại Trương Anh Hào đã từng len lén đưa cho mình mấy bao.
"Bản thân cậu không hút, nhưng đôi khi cũng phải lấy ra đưa cho người khác."
Lúc ấy Trương Anh Hào nói như vậy.
Cố Thanh Sơn lập tức đưa thần niệm vào túi trữ vật thăm dò, tìm ra thuốc lá và hộp quẹt.
"Đa tạ."
Bộ xương khô châm thuốc, hít thật sâu một hơi rồi phun ra một làn sương mù.
Bà ấy nhìn khá cô đơn, mỗi một hành động đều đầy cảm giác tịch mịch và cô độc.
"Đi thôi, trước tiên phải sắp xếp cẩn thận những linh hồn trong mắt của cậu, sau đó ta sẽ nói với cậu một chuyện." Giọng nữ khàn khàn vang lên.
"A, tốt." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đứng ngay nơi đó, thần niệm chui vào con mắt trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận