Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2117. Long Tổ Bản Chú (2)


Đánh dấu
Vụt!

Thiếu nữ cầm búa sốt ruột vung búa lên. Cô phát ra cảm ứng tâm linh với mọi người: “Nếu không phải thực lực còn chưa khôi phục, ta thật sự muốn nghiền nát đám người này.”

Âm thanh của Người Đá tức khắc vang lên trong lòng mọi người: “Chớ chủ quan, thực ra bọn họ cũng rất mạnh, hơn nữa nhân số còn nhiều hơn chúng ta.”

Lão già đeo đao cũng hỏi: “Long Tổ còn chưa khỏe lại sao?”

Không ai trả lời.

Cố Thanh Sơn lẳng lặng nghe, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển.

Phe Người Chờ Đợi chỉ có một mình Phức Tự đứng ra gánh vác tình hình, như vậy làm sao mà đánh?

Long Tổ.

Long Tổ còn liên tục phát ra tiếng rồng gầm trên bầu trời, căn bản không xuống dưới này.

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách khác!

Ánh mắt Cố Thanh Sơn dừng lại trên thi thể thiên tướng kia, mắt trái bỗng nhiên hiện lên một lớp sương mù nhàn nhạt.

Chỉ thấy trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:

[Ngài đã thu lại hồn phách của Thiên tướng chết trận, ném vào thế giới Hoàng Tuyền của ngài.]

Cố Thanh Sơn bỗng nhiên quát lên: “Ra ngoài!”

Ầm!

Một thân hình bỗng nhiên hiện ra ngay trước mặt hắn.

Chính là Thiên tướng hồi nãy.

Gã nhìn bộ xương khô của mình, trên mặt không giấu nổi vẻ khó tin, thấp giọng lẩm bẩm:

“Mình... Mình chết như vậy?”

“Đúng vậy, ngươi bị Thiên Đế biến thành con tốt thí đi thăm dò quân địch, chết rồi.” Cố Thanh Sơn rút Trấn Ngục Quỷ Vương trượng ra, gõ nhẹ vào đỉnh đầu Thiên tướng.

Thiên tướng không thể động đậy.

Chỉ nghe Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: “Mặc kệ lúc còn sống ngươi nghĩ như thế nào, hiện tại ngươi đã gia nhập Hoàng Tuyền. Là một người chết, nếu đứng về phía ta, ngươi có thể tiếp tục tồn tại, bằng không... Chỉ cần một ý nghĩ của ta, ngươi sẽ lập tức bị hủy diệt, hiểu chưa?”

Vừa dứt lời, đôi mắt trên cái đầu lâu một sừng của Trấn Ngục Quỷ Vương trượng ánh lên màu đỏ kì dị.

Thiên tướng cảm nhận được dấu hiệu linh hồn hủy diệt, vốn chuẩn bị gật đầu nhưng rồi bỗng nhiên không gật nữa mà vội vội vàng vàng quỳ xuống.

Nếu như linh hồn bị hủy diệt, vậy thì tất cả đều kết thúc, vĩnh viễn không có cơ hội đầu thai!

Gã lớn tiếng nói: “Quỷ Vương! Ta đứng về phe ngài!”

Cố Thanh Sơn nhếch miệng cười.

Hắn đánh ra một chiêu, xuyên qua không trung. Chỉ thấy binh khí và áo giáp trên bộ xương khô của Thiên tướng đều bay về phía linh hồn kia.

Phức Tự tự hiểu trong lòng, tùy ý thì thầm: “Khôi phục.”

Chỉ một thoáng, chỉ thấy binh khí nọ lại sáng loáng hoàn hảo, áo giáp khôi phục như mới, lần nữa tỏa ra tầng tầng tiên quang.

Thiên tướng nhận giáp và vũ khí, mặc vào, sau đó cầm binh khí bảo vệ trước người Cố Thanh Sơn.

Lúc này, Cố Thanh Sơn mới lui ra sau một bước, nói với Ly Ám và Ma Mẫu Nguyên Thủy: “Đừng vội, chờ ta đưa toàn bộ thần tiên đứng đầy trên trời kia vào Địa Ngục Hoàng Tuyền, bọn họ sẽ nghe lời, đến lúc đó Lục Đạo Tranh Hùng đương nhiên sẽ bắt đầu.”

Ly Ám là một người thông minh, lập tức nói tiếp: “Khi nào thì ngươi có thể làm được đến bước này?”

Đám Người Chờ Đợi còn thông minh hơn.

Chỉ thấy những Người Chờ Đợi này đều đồng loạt cười ha hả.

“Em gái, đương nhiên là giết một người thu một người.”

“Cái này thì dễ hơn rất nhiều, mỗi một tên bên phía Lục Đạo bị giết sẽ biến thành nô lệ của chúng ta.”

“Chuẩn bị bắt đầu đi.”

"Chiến!"

“Chiến một trận!”

“Gọi Thiên Đế các ngươi xuống đây, đánh với chúng ta một trận nào!”

Đám Người Chờ Đợi mồm năm miệng mười hò hét.

Sát ý trên người bọn họ bốc lên tận trời, tạo thành thế giằng co với đám Người Giả Chết trên bầu trời.

Trong lúc nhất thời, ánh sáng Lục Đạo Luân Hồi càng ngày càng sáng, nhưng không có Người Giả Chết nào giáng xuống.

Chỉ cần bị giết thì sẽ biến thành thủ hạ dưới tay đối phương.

Nói thế nào thì tình huống như vậy cũng làm cho bọn họ chần chừ do dự.

Chỉ nghe giọng nói uy nghiêm của Đế Quân Thiên giới lại lần nữa lan truyền khắp bốn phương:

“Phàm là thuộc về Lục Đạo ta, hết thảy nghe lệnh.”

“Giết Cố Thanh Sơn trước!”

“Rõ!” Toàn bộ người thuộc Lục Đạo hô hào hưởng ứng.

Đúng lúc này, sắc mặt Cố Thanh Sơn khẽ động.

Trên bầu trời, tiếng rồng gầm liên miên không dứt đã biến mất.

Âm thanh Long Tổ từ xa truyền tới:

“Khà!”

Trong nháy mắt, tất cả động tĩnh bên phía Lục Đạo Luân Hồi đều biến mất.

Ánh sáng Lục Đạo khắp bầu trời cũng theo đó mà tiêu tan.

Tất cả khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Dường như toàn bộ Người Giả Chết Lục Đạo đều đã rút lui.

Cố Thanh Sơn có chút mông lung, nhìn về phía Giao diện Chiến Thần.

Chỉ thấy trên Giao diện Chiến Thần trống rỗng, không hề có dòng chữ nào.

Song, hắn chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu ra.

Nếu Long Tổ có thủ đoạn gì thì hiển nhiên đều dùng để nhằm vào đám giả chết trong Lục Đạo này, còn bản thân Cố Thanh Sơn hắn không bị công kích, nên Giao diện Chiến Thần đương nhiên không ghi chép về trận đấu.

Chỉ thấy Long Tổ từ trên trời giáng xuống, dừng trước mặt mọi người.

“Thành công rồi?” Phức Tự hỏi.

“Ngay từ đầu đã không chống cự gì, lại tiêu tốn nhiều thời gian của ta như vậy, không thành công mà được à?” Long Tổ nói.

Hắn ta được hai Người Chờ Đợi khác đỡ ngồi xuống trên mặt đất, mất một hồi lâu mới bớt đau.

“Chuyện này là sao?” Cố Thanh Sơn cảm thấy khó hiểu.

Hắn đã thuận tay cho lui tên Thiên tướng kia và đưa vào Hoàng Tuyền rồi.

Phức Tự nói: “Những người đó đã bị cuốn vào Long Tổ Bản Chú - Mộng.”

Long Tổ ngồi xếp bằng trên mặt đất, nói với Cố Thanh Sơn: “Mệt chết đi được, có thuốc không?”

Cố Thanh Sơn lấy ra một gói thuốc lá.

Ai ngờ đám Người Chờ Đợi đều xúm tới.

“Cho một điếu, nâng cao tinh thần.”

“Đúng, cho tôi một điếu, tất cả mọi người vừa mới tỉnh, thay đổi môi trường thế này rất là mệt.”

“Bản tôn cũng muốn một điếu.”

“Em trai, cho chị một điếu.”

...

Một đám người đứng trên hành tinh nhỏ hút thuốc.

Long Tổ phun ra một làn khói trắng, giải thích với Cố Thanh Sơn: “Bản Chú của ta là nguồn gốc của tất cả Long Chú, một khi thi triển ra hoàn toàn thì sẽ khiến sự việc tiếp tục xảy ra theo tình hình trước đó, duy trì suốt ba ngày liên tục. Chờ ba ngày sau, toàn bộ chân thực hóa thành hư ảo, nó mới hoàn toàn biến mất khỏi những người đó, khi ấy, bọn họ sẽ như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng.”

“Có nghĩa là chúng ta đã tách ra, nhưng những tên kia thì vẫn sẽ thuận theo tình hình lúc này mà tiếp tục trải qua ba ngày kế tiếp?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đúng, mọi việc bọn họ đang trải qua lúc này cũng sẽ vừa chân thực vừa hợp lý, cho đến ba ngày sau.” Long Tổ đáp lại rồi không nói gì nữa.

“Như vậy cũng giống như thế giới song song.” Cố Thanh Sơn nói như có điều suy nghĩ.

Bỗng nhiên, xa xa trên bầu trời, một luồng khí tức vừa khủng bố vừa hung ác xuất hiện.

Đó là một người khổng lồ.

Ầm!

Nó từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.

Băng sương vô tận từ trên thân người khổng lồ phát ra.

“Có người muốn giết Cố Thanh Sơn?”

Người khổng lồ quát.

Nó thiếu một con mắt, nhưng khí thế toàn thân cực kỳ kinh khủng.

Thi thể đóng băng, Mạc.

Mạc đã trở về!

Anh ta đột nhiên ngơ ngẩn, bởi vì trước mắt không có kẻ địch, mà chỉ có một đám người tụm lại hút thuốc nói chuyện phiếm.

Cố Thanh Sơn đứng trong đám người, ngoắc tay với anh ta: “Tạm thời không có chuyện gì, đến đây nào.”



“Chú ngữ này thi triển ra rất phiền phức, trải qua một lần thì sẽ cảnh giác, cho nên đừng hy vọng còn có lần sau.” Long Tổ phun khói thuốc, nói.

“Nói như vậy, chúng ta có ba ngày?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đúng vậy đấy, dù sao cũng không ai biết được tận thế lúc nào sẽ tới.” Long Tổ ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân đạp nát.

Hắn ta có vẻ đang bực bội.

Cố Thanh Sơn trầm tư một hồi, quay đầu hỏi Mạc: “Tình hình ở chỗ cánh cửa thế giới sao rồi?”

Mạc nói: “Tạm thời đóng lại được rồi, nhưng tôi có thể cảm giác được tận thế đang tập kết bên ngoài cánh cửa.”

Cánh cửa của thế giới này đã bại lộ.

Thần binh tận thế đang kêu gọi chín loại tận thế năm xưa từng đánh nát Lục Đạo Luân Hồi đến đây. Đó là còn chưa kể bản thể của hai loại tận thế: Thời Gian và Hào Quang.

Sức mạnh tận thế cường đại như vậy, mọi người hoàn toàn không có cách nào chống lại. Cho dù cả đám Lục Đạo giả chết kia gia nhập vào thì cũng không có biện pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận