Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2126. Đi Tìm


Đánh dấu
Trời đêm càng lúc càng lạnh lẽo, trong ngõ nhỏ âm u chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lành lạnh mà mờ mịt.
Vài bộ thi thể tỏa ra sương mù màu đen, đang chuẩn bị lặng lẽ biến mất thì lại bị một cây quyền trượng phát ra ánh sáng màu đỏ tươi giữ nguyên tại chỗ.
Trong màn sương mù hiện ra từng gương mặt người, liên tục phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
Laura thấy mà kinh hãi, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc bọn chúng là cái gì?”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Là con người... Anh có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng bọn chúng là người, nhưng linh hồn của bọn chúng đã ký kết một khế ước nào đó từ lâu. Một khi chết đu, linh hồn sẽ lập tức đi đến một nơi nào đó.”
“Sao anh biết rõ ràng như vậy?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên Quỷ Vương trượng, tâm ý khẽ động.
Trong ngõ hẻm phát ra một loạt âm thanh gào thét ngắn ngủi, sau đó lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
“Anh có một ít nghiên cứu sơ lược về phương diện này, cho nên khi gặp phải chuyện tương tự thì biết ngay ở đây có người cùng nghề với mình.” Sắc mặt Cố Thanh Sơn có phần nghiêm trọng.
Sinh mệnh sau khi chết đi, linh hồn sẽ thuộc về một nơi nào đó.
Đây là chức quyền của Tử Thần, cũng là quyền lực của Quỷ Vương, cho nên tuy còn chưa nắm rõ tình hình cụ thể nhưng Cố Thanh Sơn rất dễ dàng nhận ra một ít đầu mối...
Laura nổi lên hứng thú, nói: “Chúng ta cứ đi loanh quanh trên đường lớn xem có thể tìm ra một ít manh mối hay không.”
“Đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người đi ra khỏi ngõ hẻm, dọc theo đường lớn không người, tiến thẳng về phía trước.
Màn đêm tăm tối, hết thảy chìm trong tĩnh lặng.
Trên toàn bộ con đường chỉ có một người đi đường, còn lại chỉ có mưa lạnh xào xạc.
“Tới không phải lúc, xem ra phải chờ tới hừng đông mới có thể thu được một ít tin tức.” Laura ngáp một cái rồi nói.
“Nghe!” Cố Thanh Sơn đột nhiên nói.
Leng keng! Leng keng!
Cuối đường truyền tới âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
Chỉ chốc lát sau, một đội kỵ sĩ mặc áo giáp xuất hiện trước mặt hai người.
Hình như bọn họ là người tuần tra ban đêm trong thành phố.
Các kỵ sĩ nhanh chóng thấy được hai người, xông thẳng tới.
“Đã muộn thế này mà còn lang thang bên ngoài, nói thật đi, ngươi có phải là Kẻ Sa Ngã hay không?”
“Không, tôi không phải Kẻ Sa Ngã gì hết, chỉ bị lạc đường mà thôi.”
Một kỵ sĩ khác nói: “Không cần phải phí lời với hắn, bắt về là được rồi!”
Những kỵ sĩ khác lập tức vây quanh hai người.
Xem ra người vừa nói là thủ lĩnh của đám kỵ sĩ.
Rất có thể là đội trưởng đội kỵ sĩ.
Cố Thanh Sơn vừa nghĩ vừa giải thích: “Lang thang trong đêm quả thực có chút nguy hiểm, nhưng các anh cũng không thể tùy tiện bắt người như vậy.”
“Sao lại không thể? Bọn ta là thủ hạ trung thành của chủ nhân, bảo vệ thành phố này.” Đội trưởng đội kỵ sĩ kia nói bằng giọng lạnh lẽo.
Gã phất tay, hai kỵ sĩ phía sau cầm xiềng xích đi lên.
Đột nhiên, hai gã kỵ sĩ chợt ngã xuống đất, xiềng xích rơi lạch cạch dưới chân Cố Thanh Sơn.
“Kẻ Sa Ngã Tà Ác!” Kỵ sĩ đội trưởng quát to.
Một gã kỵ sĩ lập tức lấy trường kiếm chĩa vào xiềng xích trên mặt đất, niệm một câu chú ngữ.
Toàn bộ kỵ sĩ đều rút trường kiếm ra, trên người tỏa ra tầng tầng ánh sáng, chuẩn bị ra tay.
Cố Thanh Sơn thở dài, chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng một giây sau, đám kỵ sĩ kia đồng loạt đứng hình.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào xiềng xích trên mặt đất.
Chỉ thấy xiềng xích nằm dưới chân Cố Thanh Sơn tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, sau đó đột nhiên bay lên không trung, nhẹ nhàng rơi vào tay Cố Thanh Sơn.
Hắn thầm kinh ngạc, đúng lúc này liền thấy trên Giao diện Chiến Thần hiện ra một hàng chữ nhỏ:
[Ngài là Anh chàng thuần khiết.]
[Xiềng xích của Thánh Đường từ chối trói buộc ngài, cũng chứng minh thân phận cho ngài.]
Cố Thanh Sơn ngẩn ngơ.
Còn có thể chơi như vậy?
Hắn nhìn ra đối diện, chỉ thấy những kỵ sĩ kia nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đều rất kỳ quái.
Bầu không khí quái lạ bắt đầu nổi lên.
“Trời ạ, thật là hiếm thấy.”
“Một Người Thuần Khiết.”
“Truyền thuyết nói chỉ có thánh đồ chân chính...”
“E hèm, đừng nói nữa.”
Đám kỵ sĩ xì xào bàn tán.
Kỵ sĩ đội trưởng thu lại trường kiếm, nói: “Ban đêm không an toàn, cực kỳ không an toàn, nên chúng tôi phải luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu với Tà Ác bất cứ lúc nào, xin các hạ hiểu cho sự lỗ mãng của chúng tôi.”
“Không thành vấn đề, tôi hiểu tình cảnh của các anh.”
Kỵ sĩ đội trưởng thi lễ một cái, nói: “Các hạ có cần chúng tôi cung cấp một nơi nghỉ ngơi hay không?”
Cố Thanh Sơn và Laura nhìn nhau.
Thế thì chẳng phải sẽ thiết lập quan hệ được với đối phương?
“Đương nhiên cần, nếu ngài sẵn lòng, tôi và em gái của tôi sẽ vô cùng cảm kích.” Cố Thanh Sơn nói.
Kỵ sĩ đội trưởng gỡ thẻ bài trước ngực mình xuống, đưa cho Cố Thanh Sơn.
Thẻ bài âm u đen tối, nhưng vừa vào tay Cố Thanh Sơn đã phóng ra một luồng ánh sáng thuần khiết.
Bóng tối xung hắn được chiếu sáng.
Mọi người đối diện với gương mặt được chiếu sáng của Cố Thanh Sơn, sau lưng vẫn bị bóng tối bủa vây.
Kỵ sĩ đội trưởng nhìn ánh sáng thần thánh, thất thần một lát rồi mới lên tiếng: “Tới viện tu đạo phía bắc thành phố, dựa vào thẻ bài của tôi, hai người có thể được cung cấp thức ăn và nước uống miễn phí ở đó.”
“Được, cảm ơn.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng tôi còn phải tuần tra, sẽ không ở đây lâu. Nhớ kỹ, ban đêm nhất định không được ra ngoài, Tà Ác đã thâm nhập thật sâu vào mỗi ngõ ngách trong thành phố này.” Kỵ sĩ đội trưởng nhắc nhở.
Cố Thanh Sơn và Laura cùng nhau gật đầu.
Đám kỵ sĩ thăm hỏi hắn vài câu, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Cố Thanh Sơn vừa lật tay một cái, thẻ bài của kỵ sĩ đã được thu vào túi trữ vật của hắn.
“Chúng ta tới viện tu đạo sao?” Laura hỏi.
“Từ từ đi... Nếu bọn họ đã nói ban đêm khắp nơi đều là tà ác, vừa lúc thích hợp cho chúng ta kiểm tra tình hình.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người đi theo phương hướng ngược với đội tuần tra, đi về phía trước dọc theo đường lớn.
Đột nhiên, trên cây cầu trước mặt truyền tới tiếng khóc văng vẳng mơ hồ.
“Ở trên cầu.” Laura nói.
“Ừm.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hai người nhìn lên trên cầu, chỉ thấy một bóng người màu đen đứng đó, nhìn xuống dòng nước chảy xiết dưới sông.
Cố Thanh Sơn dẫn Laura bước lên cầu, đi tới chỗ bóng đen kia.
Khoảng cách đôi bên càng lúc càng gần, bóng đen từ từ hợp lại, hiện ra một bóng người.
Chỉ thấy đó là một lão già tóc bạc mặc lễ phục màu đen, trên tay cầm một cây gậy ngắn, vừa hút thuốc vừa dùng gậy ngắn gõ nhẹ lên lan can cầu.
Mỗi khi lão ta gõ vào lan can, cả cây cầu lại phát ra tiếng khóc đứt quãng.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, tiến lên hỏi: “Xin chào, xin hỏi muốn đến viện tu đạo đi đường nào?”
Lão già tóc bạc vung gậy, ngón tay chỉ vào một đoạn cầu khác.
“Qua cầu, đi năm trăm mét là tới.” Lão già nói.
“Cảm ơn.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn không để ý tới lão già này nữa, dẫn Laura tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được bao xa thì giọng nói của lão già từ phía sau truyền tới.
“Ta cả đời này từng gặp đủ loại người, nhưng chưa bao giờ gặp Người Thuần Khiết đích thực... Ta muốn hỏi một chút, làm một Người Thuần Khiết là trải nghiệm như thế nào?”
Cố Thanh Sơn đứng lại.
“Thực ra cũng không thuần khiết lắm, dù sao ta cũng đã giết vô số người.” Hắn nhẹ giọng nói, chậm rãi đi tới bên cạnh lão già, đứng lại cách ông ta một khoảng bằng một thanh kiếm.
Bọn họ cùng nhau nhìn xuống dòng nước chảy xiết dưới cầu.
“Ồ?” Lão già nở nụ cười, hỏi: “Ngươi từng giết bao nhiêu người?”
“Không đếm nổi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão già nói: “Vậy ngươi nhất định thích âm thanh này...”
Lão ta dùng gậy ngắn gõ vào lan can.
Cả cây cầu lập tức phát ra vô số tiếng khóc.
“Năm đó tạo ra cây cầu này, ta đã lấy linh hồn của sáu ngàn kỵ sĩ thánh điện đúc vào trong trụ cầu, cho nên mới có cây cầu oán khóc này.” Lão già nói bằng giọng khoe khoang.
Laura rụt người ở sau lưng Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lại cười rộ lên, nói: “Sáu ngàn? Số lượng từng này sao đáng để mang ra khoe?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận