Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2127. Giới Hạn Sức Mạnh (1)


Đánh dấu
“Ngươi đã làm được gì?” Lão già hỏi.
“Có vài linh hồn không phục ta... Hẳn là nhiều gấp vô số lần so với số người mà ông từng gặp trong thành này, ta để cho bọn họ đi về yên nghỉ rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão già nghiêng tai lắng nghe: “Ngươi không nói láo, nhưng như vậy lại càng kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nói như vậy, ngươi rõ ràng nên là người bên phe chúng ta, tại sao lại có danh hiệu ‘Thuần Khiết’ này?” Lão già nghi hoặc nói.
“Giết người, vốn là chuyện vô cùng thuần túy.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão già nói: “Nhưng ngươi là Người Thuần Khiết duy nhất.”
Cố Thanh Sơn tán thành với ý này: “Chỉ có ta.”
Lời còn chưa dứt đã thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo tựa ánh sao chiếu sáng trời đêm và dòng sông.
Ầm!
Toàn bộ cây cầu tan thành mây khói, thi thể của lão già bị ánh kiếm chém thành trăm mảnh, theo gió lớn rơi xuống dưới sông, suốt hồi lâu không thấy nổi lên.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm đứng giữa không trung, thản nhiên nói: “Ta thích giết những thứ giống như các ngươi vậy, cho nên thế giới xem ta là thuần khiết.”
Trong bóng đêm lạnh lẽo, Cố Thanh Sơn đứng giữa không trung, cầm kiếm nhìn nước sông.
“Giải quyết rồi?” Laura hỏi.
“Không, còn sống.” Sắc mặt Cố Thanh Sơn có vẻ nghiêm trọng.
Laura kinh ngạc nói: “Kỳ lạ, rõ ràng bị kiếm của anh chém trúng nhiều lần như vậy mà còn không chết?”
Cố Thanh Sơn nói: “Nó lại tới rồi, em tốt nhất là trốn sau lưng anh, người này có chút vấn đề.”
Chỉ thấy dưới dòng sông nổi lên từng cỗ thi thể. Những thi thể này hầu như đều là đàn ông khỏe mạnh, chân tay bị trói vào một chỗ, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Đếm sơ qua có tới hơn mấy ngàn thi thể, chen chúc nổi lên trên mặt sông, ngay cả nước sông chảy xiết cũng không thể cuốn đi.
Xem ra đây chính là những kỵ sĩ mà lão già kia nói.
Bọn họ bị giam dưới trụ cầu, tạo nên cây cầu oán khóc này.
Lúc này, lão già kia từ dưới nước nổi lên.
Lão ta nhìn vết thương kinh khủng khắp toàn thân, nói bằng giọng đánh giá: “Kiếm thuật hung ác như vậy, ra tay lại không chút do dự, mỗi một kiếm đều đủ để xóa sổ một sinh mệnh, giờ thì ta đã tin chuyện ngươi giết người rồi, ngươi nhất định là một tay đoạt mệnh lão luyện.”
Cố Thanh Sơn không lên tiếng.
Người kia, vì sao không chết?
“Sơn Nữ, vừa nãy là chuyện gì?”
“Công tử, tôi cũng không biết, rõ ràng tôi đã cắt đứt hết mọi thuật pháp trên người lão ta.” Sơn Nữ nghi hoặc nói.
Cố Thanh Sơn trầm tư, nhìn về phía lão già kia.
Chỉ thấy toàn thân lão già ướt nhẹp, giẫm trên thi thể tập tễnh bước đi, dần dần đi về phía hắn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lóe lên.
Vô số ánh kiếm từ hư không hiện lên, toàn bộ chém vào người lão già kia.
Lão ta vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tự nhiên đón lấy từng nhát chém, nhưng thân thể không hề bị chém đứt.
Lão ta chỉ khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi tới chỗ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cau chặt lông mày.
Kỳ lạ, mỗi một kiếm của mình ít nhất có thể chém đứt thân thể đối phương thành hàng trăm mảnh, nhưng vì sao kết quả lại thành ra như vậy?
Trên mặt của lão già cũng lộ ra vẻ quả nhiên, tựa như vừa nghĩ ra điều gì đó.
Lão ta nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn bằng ánh mắt như thể đang quan sát bảo vật, nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu rõ, ngươi là người mới từ thế giới bên ngoài tới thế giới Phủ Bụi, cho nên ngươi ngây thơ không biết gì đối với tất cả mọi thứ nơi đây, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt của ngươi cho nên thế giới Phủ Bụi mới ban cho ngươi danh hiệu ban đầu là: Người Thuần Khiết.”
Đối phương đoán hoàn toàn chính xác!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lướt qua những thi thể này.
Chẳng lẽ mượn sức mạnh của thi thể?
Hắn lật tay một cái, lấy Triều Âm kiếm ra từ trong không trung, vung xuống khoảng không bên dưới.
Nước sông đột nhiên dâng vọt lên.
Tốc độ chảy của con sông tăng lên không biết bao nhiêu lần, nước sông cuộn trào mãnh liệt cuốn theo những thi thể kia trôi nhanh về hạ lưu.
Trên mặt sông sạch sẽ trở lại.
Chỉ có mưa liên tục rơi xuống, trên mặt sông gợn sóng vài giây rồi biến mất.
Lão già cũng không ngăn lại, chỉ lẳng lặng đứng trên mặt nước, thờ ơ quan sát toàn bộ quá trình.
Cho đến khi Cố Thanh Sơn hoàn thành chuyện này, lão ta mới nhếch miệng cười nói: “Người Thuần Khiết như ngươi quả thực hiếm thấy, vừa lúc để ta nghiệm chứng một lý luận.”
“Không nhìn ra, ngươi còn là một người nghiên cứu lý luận.” Cố Thanh Sơn nói.
Không phải những thi thể này.
Rốt cuộc lão già này dựa vào cái gì mà có thể chống lại kiếm pháp của mình?
Lục Giới Thần Sơn kiếm trên tay phải Cố Thanh Sơn biến mất.
Địa kiếm từ hư không hiện ra, bị hắn cầm trong tay.
Bất luận là Địa Quyết hay là Thánh Địa, hẳn là đều có thể có một chút hiệu quả.
“Không được, Cố Thanh Sơn, ta đã cảm thấy, cậu không thể nào dùng ta giết chết lão ta.” Âm thanh nặng nề của Địa kiếm vang lên.
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi.
“Không rõ ràng lắm... Cái này quá khó hiểu, lẽ nào là vì trên người lão ta có sức mệnh Kỳ Quỷ?” Địa kiếm nghi hoặc nói.
“Sức mạnh Kỳ Quỷ là gì?”
“Nói theo cách thông thường, sức mạnh không thể lý giải thì đều được phân loại là sức mạnh hệ Kỳ Quỷ.” Địa kiếm nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía lão già kia.
Lão ta chỉ cúi đầu nhìn thi thể nổi đầy trên mặt sông, mặt mày trầm ngâm.
Tựa như lão ta đang nghĩ ngợi gì đó.
Sức mạnh Kỳ Quỷ...
Sức mạnh không thể thấu hiểu đều được phân loại là sức mạnh hệ Kỳ Quỷ...
Quá qua loa rồi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.
Cái này giống như côn trùng không thể hiểu được lửa trời, dã thú không thể hiểu thiết bị điện tử của loài người, nhân loại không thể thấu hiểu tận thế.
Thế nhưng không rõ vì sao, trong lòng Cố Thanh Sơn lại cảm thấy phấn khích.
Lực lượng không thể nào lý giải, giống như Tế Vũ.
Lực lượng có cùng kiểu cùng loại ấy đã lấy hình thức không phải Tế Vũ mà xuất hiện trước mặt mình.
Lão già bỗng nhiên lên tiếng: “Dường như ngươi đang phấn khích?”
Lão ta đánh giá Cố Thanh Sơn.
“Đúng vậy, ta gần như chưa từng thấy tồn tại nào như ngươi.” Cố Thanh Sơn thừa nhận.
“À, ta hiểu được, ngươi đang suy nghĩ vì sao không giết được ta.” Lão già nói.
“Đúng, ngươi có thể nói cho ta biết không?”
“Nói cho ngươi biết thì ngươi có thể làm gì? Suy cho cùng, giữa hai chúng ta có một giới hạn sâu không thấy đáy, cho dù tài nghệ của ngươi có cao siêu đến đâu thì cũng không phải đối thủ của ta.” Lão già thản nhiên nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nổi lên một bóng ma dày nặng.
Không tốt!
Hắn nắm tay Laura, trên người dâng lên tầng tầng sương trắng.
Trong bầu trời, một cái miệng đầy máu từ trên trời rơi xuống, nuốt chửng toàn bộ khu vực nơi Cố Thanh Sơn đang đứng.
Lão già nói bằng giọng điệu không nhanh không chậm: “Ở trong bụng Dạ Thú từ từ chịu đựng giày vò đi. Lấy trình độ sức mạnh của ngươi hoàn toàn không cách nào chống lại sự tiêu hóa của nó, đây chính là kết cục của một Người Thuần Khiết.”
Lão ta bỗng nhiên ngậm miệng, sắc mặt trở nên âm u tối sầm.
“Vậy mà chạy rồi... Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu.”
Lão già lại biến mất.
...
Bên kia.
Hèm nhỏ âm u.
Sương trắng lan tràn, thân hình Cố Thanh Sơn và Laura hiện ra.
Laura quát lên không chút do dự: “Chúc phúc.”
Hai bộ chiến giáp từ không trung hiện lên, nhanh chóng mặc lên trên người cô bé và Cố Thanh Sơn.
“Vô dụng thôi.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
“Vừa rồi chúng ta thực sự suýt chết?” Laura hỏi.
“Đúng vậy, cái tên từ trên trời giáng xuống kia có thể phá vỡ bất cứ sức mạnh nào trên người chúng ta, tuyệt đối không thể bị nó đụng tới.” Cố Thanh Sơn nói.
“Làm sao anh biết?”
"Trực giác."
Sắc mặt Cố Thanh Sơn hoàn toàn nghiêm túc.
Rõ ràng tài nghệ chiến đấu của đối phương còn cách xa mình cả mười vạn tám nghìn dặm, nhưng mình lại không thể giết chết lão ta.
Hơn nữa bản thân ngay cả chạm cũng không dám chạm vào đối phương.
Đây rốt cuộc...
Bỗng nhiên, trên Giao diện Chiến Thần chợt nhấp nháy một cách yếu ớt.
Dòng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Bản giao diện không ngờ ngài đã bắt đầu tiếp xúc với trình độ như vậy, cho nên mới trò chuyện với ngài một chút về tình hình hiện tại, thu phí theo phương thức vấn đáp.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận