Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2133. Đường đất


Đánh dấu
"Khi trước người kỵ sĩ kia cũng đã nói, toàn bộ Viện tu đạo chỉ có một nơi cung cấp nước và thức ăn miễn phí, câu nói này chắc chắn đã ám chỉ điều gì đó. Chúng ta phải đi tìm ra thứ đó." Cố Thanh Sơn nói.
"Được..."
Cả hai người đều không để ý tới quái vật vẫn đang gầm thét kia, thuận theo con đường này mà tiếp tục đi vào sâu trong Viện tu đạo.
Cuối con đường lớn tách ra thành mấy con đường nhỏ, thông hướng rất nhiều kiến trúc khác nhau.
Kiến trúc cách đường lớn gần nhất là một dãy nhà cao vút trong mây, hơi giống một giáo đường, thế nhưng hai cánh cửa gỗ khổng lồ của nó đã đóng rất chặt, không biết bên trong có thứ gì.
Cố Thanh Sơn và Laura đi dạo quanh giáo đường một vòng, vẫn không thể tìm được lối vào nào khác cả.
"Hay là chúng ta phá vỡ cánh cửa kia, rồi đi vào xem?" Laura đề nghị.
"Không được, em quên lão già kia rồi sao? Mặc dù Vạn Giới Che Chở có tác dụng, thế nhưng nếu đối phương đặt cạm bẫy từ trước thì chúng ta cũng sẽ rất nguy hiểm." Cố Thanh Sơn nói với vẻ cẩn thận.
Vào lúc này, sắc trời vẫn không sáng.
Trong đêm tối sâu hun hút, cách đó không xa là một kiến trúc thấp bé, bên trong còn có ánh lửa lấp lóe và những tiếng gõ liên tục truyền tới.
Cố Thanh Sơn mang theo Laura tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã tới kiến trúc kia.
Tòa kiến trúc này cũng đã đóng chặt cửa, chỉ có ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ.
Nhìn vào thì có thể thấy mờ mờ một bóng người khổng lồ đang đập gõ cái gì đó.
Vô số tiếng kêu thảm thiết theo tiếng gõ mà phát ra.
"Cố Thanh Sơn, chúng ta có cần vào cứu những người bên trong hay không?" Laura nói với vẻ lo lắng.
"Không, những tiếng hét thảm kia không phải do người sống phát ra." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Làm sao anh biết?"
"Anh biết thật mà."
Hai người đi qua tòa kiến trúc này, tiếp tục đi về phía trước.
Rồi đi tới một tòa tháp nhọn thấp bé.
Sạt sạt sạt...
Dưới tháp nhọn truyền ra những tiếng đào móc bùn đất.
Cố Thanh Sơn mang theo Laura đi qua, âm thầm xem xét.
Ở đó đang có mấy quái vật hai sừng đang đào mộ.
Bọn chúng móc ra từng thi thể một rồi ném lên một xe làm bằng gỗ mục nát, mỗi khi chiếc xe này đầy thì sẽ bị kéo đi tới tòa kiến trúc có ánh lửa khi trước.
Thỉnh thoảng những quái vật này đào được thi thể khá hoàn chỉnh. Khi ấy bọn chúng nhấc thi thể này lên quan sát cẩn thận, ăn vài miếng trước rồi mới ném thi thể vào trong xe.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi này là nghĩa trang của Viện tu đạo.
Cố Thanh Sơn nhìn vài lượt rồi rút lui.
Hai người lại đi tiếp một đoạn đường, đi vào một quảng trường rộng rãi.
Nơi này rất im ắng, song lại có rất nhiều người và quái vật đang đứng.
Bọn chúng đứng tại vị trí trung tâm của quảng trường, liên tục lẩm bẩm thứ gì đó, sau khi lắng nghe thì Cố Thanh Sơn phát hiện đó là một đoạn chú ngữ.
Hắn tập trung nhìn lại, thấy trung tâm quảng trường rỗng tuếch, chỉ có một vũng máu mà thôi.
Vũng máu kia liên tục lưu động, giống như có sinh mạng vậy.
Cảnh tượng này quỷ dị không nói lên lời, làm cho Cố Thanh Sơn và Laura cũng không nhịn được mà muốn nhìn thêm.
Âm thanh của những người kia càng ngày càng lớn, theo từng tiếng đọc của họ, Cố Thanh Sơn cũng nhận ra một vài thứ không thích hợp.
Có vẻ như cơ thể của mình lại bắt đầu không bị điều khiển nữa.
Không được!
Không thể lại ở lại nơi đây thêm nữa!
Cố Thanh Sơn âm thầm lùi lại, dọc theo quảng trường mà rời đi.
Hắn trở về con đường lớn, quan sát bố cục của những kiến trúc xung quanh, suy nghĩ một lát rồi đi về một con đường nhỏ khác, đi về phía vắng vẻ của Viện tu đạo.
"Tại sao càng đi càng vắng vẻ vậy?" Laura hỏi với vẻ lo lắng.
"Anh cảm thấy nơi mà kỵ sĩ kia muốn nói tới, không phải những kiến trúc liền nhau như ở bên này." Cố Thanh Sơn giải thích.
"Thế nhưng có nhiều lối rẽ như vậy, tại sao anh lại chọn con đường đất này?" Laura hỏi tiếp.
"Bởi vì những con đường khác đều do gạch lát thành, tức là những con đường ấy đã được quy hoạch từ trước, nên bọn chúng chắc chắn sẽ tương tự nhau. Chỉ có con đường dưới chân chúng ta, có vẻ như là đi nhiều nên tạo thành đường... Nó đã khác biệt như vậy, chắc chắn là có đạo lý của nó." Cố Thanh Sơn nói.
"Ý anh nói là... đó là nơi cung cấp thức ăn và nước uống miễn phí?" Laura hỏi.
"Có lẽ vậy." Cố Thanh Sơn đáp.
Hai người tiếp tục đi theo con đường nhỏ này, phía trước dần dần xuất hiện sương mù dày đặc.
Laura rút một ống pháo ra đeo nghiêng sau lưng.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn cô bé.
"Thứ này là phiên bản nâng cấp của Pháo Ca, có thể phá hủy vài thế giới liền." Laura nói.
"Vô dụng thôi, lực lượng trên người những quái vật kia rất kỳ lạ... kỳ lạ tới mức không thể hiểu nổi, đại khái là sẽ không có tác dụng gì cả đâu." Cố Thanh Sơn nói.
Laura: "Em cũng không tham, có thể chế tạo ra sự hỗn loạn cũng là thành công rồi." Cô bé lại thở dài: "Cuối cùng em cũng biết, Kỳ Quỷ khủng bố tới mức nào. Đáng tiếc trong Chín trăm triệu tầng thế giới của chúng ta có rất ít vật Kỳ Quỷ."
"Em phải cảm thấy may mắn mà không phải đáng tiếc mới đúng." Cố Thanh Sơn nói.
Hai người dần dần đi vào trong sương mù.
Xuyên qua sương mù, cảnh tượng trước mắt trở nên sáng sủa.
Nơi này là một nơi hẻo lánh của Viện tu đạo, ngoài mấy gốc cây trụi lủi ra thì không còn thứ gì khác cả.
"Xem ra chúng ta phải quay đầu lại rồi." Laura nói.
Cố Thanh Sơn thả thần niệm của mình ra, song cũng không thu được tin tức nào cả.
Hắn trầm ngâm cả nửa ngày, đi tới một gốc cây rồi đứng lại.
"Thế nào?" Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn chỉ vào một gốc cây, để cho Laura nhìn kỹ.
Laura dùng một tay cầm ô, một tay thì chống lên trên đầu Cố Thanh Sơn, rướn người nhìn về thân cây kia.
Ở nơi đó, có một mầm non màu xanh nhạt mọc ra.
Mặc dù mầm non chỉ lớn bằng móng tay, song nó lại là thứ có sức sống duy nhất trong Viện tu đạo này.
Hai người nhìn nhau, bèn đi vòng quanh cái cây này.
Laura lấy ra rất nhiều bảo vật có tác dụng dò xét như thẻ bài, máy ra đa, ma trượng, thấu kính đá quý, con rối tìm bảo vật, vân vân và mây mây, nhưng đều không phát hiện được điểm gì đáng nghi cả.
"Không có thứ gì cả." Laura nói với vẻ tiếc nuối.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, rồi nói: "Em cất chiếc ô đi xem."
"Hả? Vâng!" Laura đáp ứng.
Cô bé vừa cất ô đi, hiệu quả Vạn Giới Che Chở cũng lập tức biến mất.
Bóng hình của cả hai người xuất hiện dưới tàng cây.
Bọn họ đứng im tại đó một lát.
Vẫn không có gì xảy ra cả.
"Làm sao bây giờ?" Laura hỏi.
"Anh cảm thấy hơi đói bụng, hay là chúng ta ăn cái gì đó trước nhé?" Cố Thanh Sơn đề nghị.
Laura trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Cố Thanh Sơn, nơi khủng bố như thế này mà anh vẫn còn tâm trạng ăn nữa hay sao?
...Nhưng anh nói như vậy lại làm em cũng thấy đói bụng rồi.
"Vậy thì ăn chút đi." Laura cũng đồng ý.
Bỗng nhiên...
Một giọng nói rụt rè từ trên tàng cây truyền xuống: "Nơi này của tôi có thức ăn và nước uống miễn phí, các người có cần không?"
Trên nhánh cây trụi lủi có bóng dáng mờ ảo của một thiếu nữ đang ngồi đó.
Cô ấy như ẩn vào trong sương mù, không thể nhìn rõ ngũ quan trên gương mặt, chỉ có thể thấy được cô ấy đang mặc một chiếc váy thuần trắng mộc mạc, cúi đầu nhìn về phía hai người.
"Cố Thanh Sơn, có vẻ như cô ta không phải là người." Laura truyền âm.
"Anh biết."
Cố Thanh Sơn vẫn bình tĩnh, thi lễ với thiếu nữ ở trên cành cây kia rồi cười nói: "Thức ăn và nước uống miễn phí sao? Cám ơn, đúng lúc chúng tôi đang đói bụng."
"Đói bụng?" Thiếu nữ nghe vậy thì khá là vui vẻ, đung đưa đôi chân trần của mình, nói: "Như vậy thì hãy ăn chút gì đó đi."
Cô ấy phất tay.
Trước mặt Cố Thanh Sơn và Laura xuất hiện hai bàn ăn.
Cố Thanh Sơn bưng bát lên nhìn kỹ, thấy đây là một bát nước giống như nước cháo khá nhạt nhẽo.
Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Ngài đang tiến hành nghi thức Thánh Linh.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận