Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2136. Kỹ năng tổ hợp chuyên môn! (2)


Đánh dấu
Hai người đi tiếp, đi tới bên ngoài giáo đường.
Vào lúc này, sắc trời vẫn đen kịt không có ánh sáng.
Mưa lạnh thê lương.
Bầu không khí của Viện tu đạo trở nên quỷ dị hơn trước rất nhiều.
Có lẽ là những quái vật trong Viện tu đạo đều biết có người sống vừa đi vào nơi đây, cho nên khi Cố Thanh Sơn đi lại trên đường đã trông thấy rất nhiều quái vật mặc áo giáp đi lại.
Bọn chúng đang tuần tra, tìm tòi, có vẻ như muốn tìm ra hai người bọn họ.
Cố Thanh Sơn và Laura tránh khỏi bọn chúng, tìm một nơi cản gió yên tĩnh ở một góc của giáo đường.
"Để em thử vớt trước xem thế nào, chưa biết chừng vừa mò đã thành công rồi." Laura nói.
"Cố lên!" Cố Thanh Sơn khích lệ.
Laura vén tay áo lên, đưa tay vào trong hư không để tìm kiếm.
Lông mày của cô bé dần dần nhíu lại.
"Thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không được, em không sờ được thứ gì có giá trị cả." Laura nói với vẻ uể oải.
Cố Thanh Sơn hơi khó hiểu: "Quyển sách kia cũng đang nằm trong trạng thái vô chủ, như vậy, năng lực của em cũng phải có tác dụng mới đúng chứ."
"Năng lực 'Người thu thập bảo tàng lưu lạc' thực sự không có vấn đề, thế nhưng mỗi kiến trúc ở nơi này đều có lực lượng kết giới đặc biệt. Bọn chúng tượng trưng cho vòng vây của một loại tài phú và phạm vi thế lực nào đó. Bất cứ tài sản nào nằm trong khu vực đó đều được mặc định là có chủ nhân, cho nên em không thể duỗi tay vào được." Laura nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ một lát.
Ngay sau đó...
Hắn quyết định một chuyện.
Quyết định này đủ để ghi vào trong sử sách văn minh của chư giới, đủ để gây chấn động tất cả thế giới trong hư không, đủ để cho tất cả những kẻ đang bảo vệ kho tàng phải sợ hãi, thậm chí sẽ vĩnh viễn nguyền rủa cảnh tượng diễn ra trong ngày hôm nay.
"Laura, chúng ta thử một lần nữa."
"Hả?"
Laura nhìn về phía Cố Thanh Sơn với vẻ khó hiểu.
Sau lưng hắn đã xuất hiện một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, thân kiếm sáng lạnh giống như một dòng nước mùa thu vậy.
"Sơn Nữ, hỗ trợ Laura đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Vâng, công tử." Giọng nói của Sơn Nữ từ thanh kiếm truyền ra.
Ngay sau đó, trường kiếm bay tới gần cánh tay của Laura, nhẹ nhàng dán lên trên cánh tay cô bé.
"Ý gì vậy?" Laura hơi tò mò không biết vì sao.
Cố Thanh Sơn khoanh tay, nói: "Vừa rồi anh đang nghĩ... chỉ cần để kết giới không phát huy được lực lượng của nó, như vậy tất cả kho tàng bị bảo vệ chẳng phải sẽ được xem như là vật vô chủ hay sao?"
"Nói một cách nghiêm túc thì bất cứ kho tàng nào cũng sẽ được chủ nhân của nó thiết kế một loại lực lượng bảo vệ nhất định, nếu như chúng ta có thể loại bỏ loại lực lượng kia, như vậy thì kho tàng sẽ được thừa nhận là vật vô chủ... Nhưng đáng tiếc là năng lực của em cũng không thể loại bỏ các loại thuật pháp bảo vệ, cho nên mới gọi là 'Người thu thập bảo tàng lưu lạc' mà không phải là 'Người thu thập bảo tàng'." Laura giải thích một cách nghiêm túc.
Cố Thanh Sơn cười cười.
"Thử lại một lần nữa đi." Hắn nói.
"Cùng với thanh kiếm này sao?" Laura khua khua cánh tay, hỏi.
Lục Giới Thần Sơn kiếm dán vào cánh tay của Laura, cũng đong đưa theo động tác của cô bé.
"Đúng, nàng có thể phá hủy vạn pháp, không thuật pháp nào có thể chống lại được cả." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy thì thử thêm một lần xem sao." Laura trả lời.
Cô bé hít sâu một hơi, rồi lại đưa tay vào trong hư không một lần nữa.
Một giây sau...
Trên mặt Laura toát lên vẻ giật mình, rồi hóa thành rung động, cuối cùng là kích động tới mức suýt khóc.
"Thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ quan tâm.
Laura nói với giọng lắp bắp: "Em, có vẻ như em có thể sờ tới bất cứ thứ gì. Ngay cả bảo tàng có chủ nhân, em cũng có thể..."
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Thứ gì cũng có thể sờ được sao?
Điều này chẳng phải là...
Về sau...
Hai người nhìn nhau, đều hiểu được ý trong ánh mắt của đối phương.
"Đây chính là kỹ năng tổ hợp của chúng ta, cũng là bí mật tuyệt đối, không thể nói cho bất cứ kẻ nào khác, nếu không sẽ bị người đề phòng." Cố Thanh Sơn nói.
"Đồng ý." Laura gật đầu.
Cô bé không kìm lòng được, nói: "Trong vương quốc Yêu Tinh có một suối phun màu vàng kim, trong suối phun có một viên đá quý được ẩn giấu, em nghe nói là nó có hiệu quả thần kỳ mà không thứ gì có thể sánh nổi, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám tới quan sát cả."
Cô bé tiếp tục: "Nơi sâu trong thế giới Dung Nham, có một tế đàn, đó là tổ địa của tộc Nguyên Tố, bên trong có thờ một Thần khí nguyên tố mạnh nhất thế gian."
"Nguồn gốc của tộc Dạ Ma vẫn luôn là một bí mật, bọn chúng sống tại tinh vực Cực Hàn, bảo vệ ba Thần khí trong truyền thuyết, nghe nói rằng ba Thần khí này có thể làm cho bí mật được ẩn giấu trong dòng sông thời gian hiện lên một lần nữa."
"Em cũng không muốn những thứ này, em chỉ muốn biết được bí mật mà bọn chúng ẩn giấu mà thôi!"
Laura càng nói càng kích động hơn.
"Laura, tỉnh táo, tỉnh táo lại đi, đối mặt kho báu không nên quá tham lam hay lo lắng, phải bình tĩnh." Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Sau đó, hắn dùng tốc độ cực nhanh lấy hết tất cả đồ dùng nhà bếp ra, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn trong vài giây ngắn ngủi.
Tốc độ tay của hắn như điện, động tác để lại rất nhiều bóng mờ, làm ra một bàn đồ ăn nóng hôi hổi chỉ trong thời gian cực ngắn.
Thời gian chỉ vừa trôi qua một phút mà thôi.
Laura ngẩn người.
Chưa bao giờ cô bé thấy có ai có thể chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn như vậy trong thời gian ngắn như thế.
Cố Thanh Sơn vỗ tay, nhắc nhở với vẻ ân cần: "Nhớ kỹ, những thứ kia đều là đồ của người khác, chúng ta không thể cướp đi, chỉ có thể cầm tới quan sát, hoặc là mượn để sử dụng, đồng ý không?"
"Hoàn toàn đồng ý!" Laura gật đầu.
"Được, muốn ăn cái gì trước đây?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chờ đã..."
Trong lúc nói chuyện, Laura rút tay khỏi hư không.
Trong tay của cô bé là một chiếc áo choàng rộng rãi màu trắng viền đỏ.
Chiếc áo choàng này lại đang giãy giụa rất mạnh.
"Nhanh lên, giúp em chút, thứ này là một Thần khí trong Viện tu đạo." Laura dùng hai tay nắm chặt lấy áo choàng.
Cố Thanh Sơn vội vàng đi tới, tóm chặt lấy áo choàng.
Khi áo choàng bị hắn cầm tới tay thì yên tĩnh lại, thả ra từng luồng sáng thần thánh.
"Tiếp tục!"
"Không, ăn trước đã!"
"Được."
...
"Tiếp tục!"
"Tiếp tục!"
"Ăn cái này đi."
"Tiếp tục!"
"... Có rồi!"
Bỗng nhiên, Laura rút ra một quyển sách.
Quyển sách này vừa xuất hiện đã tỏa ra từng luồng sáng vàng kim rực rỡ.
“Mau mau, nhanh lên! Cố Thanh Sơn, giúp em!” Laura hét lớn.
Quyển sách màu vàng kia ở trong tay cô bé ra sức quẫy đạp, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cô bé, chỉ lát nữa thôi là gần như bay ra ngoài.
Vẫn may mà có Cố Thanh Sơn nhanh tay lẹ mắt, hắn dùng một tay đè chặt quyển xuống đất.
Quyển sách kia nhất thời không gây rối nữa.
Nó phát ra ánh sáng vàng êm dịu, bao phủ lên người Cố Thanh Sơn.
Laura thì vừa thở dốc, vừa hầm hừ tức giận nói: “Là bởi vì anh là Người Thuần Khiết?”
“Hình như là như vậy.”
Cố Thanh Sơn cất sách đi.
“Em có chỗ nào không thuần khiết chứ, dựa vào cái gì mà trốn tránh em.” Laura phàn nàn nói.
Cô bưng một đĩa bánh ngọt lên, há miệng to mà ăn.
Tìm đồ đạc là một việc rất tiêu hao thể lực, nên cô bé nhất định phải bổ sung năng lượng.
“Ăn từ từ thôi, không việc gì phải vội.”
Cố Thanh Sơn đưa cho cô bé một ly sữa bò, nhìn cô ăn từng miếng từng miếng, ăn sạch cả bàn bánh ngọt.
Laura ăn xong cảm thấy rất mỹ mãn, lau miệng nói: “Hiện tại, sách thánh cũng đã nằm trong tay rồi, chúng ta nên đi tìm thiếu nữ kia, nhìn xem nàng còn định làm gì tiếp theo nữa.”
“Chớ nóng vội.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sao vậy?” Laura hỏi.
“Em xem, nhà thờ này là một công trình kiến trúc tráng lệ nhất trong toàn viện tu đạo, nó làm sao có thể chỉ cất chứa một áo choàng và một quyển sách được?” Cố Thanh Sơn dẫn dắt từng bước.
Laura trầm ngâm nói: “Ý của anh là...”
Cố Thanh Sơn nói: “Bảo vật chúng ta lấy đi càng nhiều, có lẽ thiếu nữa kia càng trở nên mạnh hơn, thế thì đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Ừ nhỉ, nói rất đúng.”
Laura vươn tay ra, lần mò vào hư không một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận