Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2139. Thủ và công (1)


Đánh dấu
Trên cánh cửa có âm thanh liên tục truyền đến:
“Nhìn kìa, một cô bé con.”
“Ta thật không hiểu nổi, sao Rod lại có thể đem thứ quý báu như ta giao cho ngươi.”
“Ta cảnh cáo ngươi, ta là cánh cửa Thần Thánh nhất, ngươi chớ có kéo ta trên mặt đất, vì như thế sẽ làm cho ta bị dính bẩn.”
“Ngươi, cái con bé kia, có đang nghe không hả?”
Laura dựng cánh cửa ở trên bức tường sương mù, sau đó cô lui ra phía sau mấy bước, lại thò tay vào trong balo nhỏ lục lọi.
“Chiếc nhẫn kia đâu mất rồi? Mình nhớ rõ ràng có đoạn thời gian mình rất thích đi sưu tầm bảo thạch, còn đặc biệt đặt một bảo thạch...”
Bên ngoài bức tường sương mù, từng tiếng bước chân nặng nề đang tiến tới càng ngày càng gần.
Bọn quái vật tới!
Cuối cùng, Laura cũng lấy ra được một chiếc nhẫn màu bạc xinh xắn từ trong túi.
“Nó đây rồi!”
Laura đeo nhẫn vào, rồi dùng tay vuốt nhẹ.
Bùm!!!
Bảo thạch đủ mọi màu sắc cuốn sạch toàn bộ phạm vi của bức tường sương mù, chúng dần dần chồng chất lên cao, thậm chí rơi nghiêng ra phía ngoài của bức tường sương mù.
Laura cuống quít đào thân thể của Cố Thanh Sơn và thiếu nữ lên, đặt họ ở trên đống bảo thạch kia.
“Được rồi, tạm thời cứ lấy ra nhiều tầm này đi, như vậy chắc là phòng thủ được.”
Cô bé làm xong tất cả, cuối cùng quay đầu nhìn cánh cửa kia, hỏi: “À phải, ngươi vừa mới nói cái gì kia mà?”
Cánh cửa Thần Thánh kích động hết sức: “Nữ nữ nữ nữ nữ nữ nữ hoàng bệ hạ, từ hôm nay trở đi, ta sẽ là của cô! Ta vĩnh viễn là nô lệ trung thành của ngài!”
Laura giẫm lên chỗ cao nhất trong đống bảo thạch, đẩy bức tường sương mù ra mà nhìn ra hướng bên ngoài.
Nhiều đội quái vật có vẻ ngoài khủng bố đang cấp tốc xông tới phía bên này.
Cô bé hít một hơi thật sâu, gác ống pháo lên trên bờ vai của mình.
“Pháo Ca có ở đó không? Giải quyết xong chuyện lần này, linh kiện thăng cấp của ngươi do bản vương bao.” Cô bé nói.
Trong ống pháo liền truyền đến một âm thanh âm trầm: “Nữ vương bệ hạ, vô cùng vinh hạnh có thể vì ngài cống hiến sức lực.”
“Lên.” Laura nói.
Bùm!!!
Ánh lửa nóng rực xuyên thấu qua đêm tối cùng sương mù dày đặc, bay thẳng ra ngoài, khiến toàn bộ quái vật trên đường bắn lên trên không.
...
Bên kia.
Cố Thanh Sơn và thiếu nữ đang bay trong sương mù màu vàng.
Phía trước dần dần phủ kín màu tối đen nặng nề.
Tiếng kêu khóc, tiếng thét chói tai, tiếng hét thảm thiết...
Vô số thi thể.
Hai người đáp xuống trên tường thành chìm ngập trong lửa đỏ.
“Đây là đâu vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Biên giới thành phố... Trong lịch sử, thời khắc viện tu đạo lần đầu tiên bị công phá, thánh vật thứ nhất liền bị hủy diệt ở khoảng thời gian này. Ngươi phải đi thẳng một đường về phía trước, chiến thắng tất cả quái vật, đi vào trong viện tu đạo để cứu lấy thánh vật.” Thiếu nữ nói.
Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn cứng ngắc lại.
Hắn nhìn về phía dưới tường thành, thấy quái vật vô tận dàn trải khắp nơi. Chúng xếp hàng dài đến nỗi cuối tầm mắt chỉ thấy cả đống đen thùi lùi.
Cả thành phố đều lâm vào biển lửa.
Đám quái vật đặc biệt to lớn kìa còn tùy ý tàn sát bừa bãi trong thành phố, thuận tay túm lấy một người sống rồi bỏ vào trong miệng nhai.
Viện tu đạo còn rất xa.
“Vấn đề duy nhất của ta là, những quái vật kia...”
“Thánh vật lúc này tất cả đều còn vẹn nguyên, chúng nó không có cách nào giành được giới lực tà ma.”
“Vật ta yên tâm.”
Lúc này, ở dưới tường thành đã có vô số quái vật phát hiện ra hắn.
Grao!!!
Chúng nó xoay người, bò lên phía trên tường thành.
“Ta chỉ có thể duy trì thuật pháp xuyên qua lịch sử, còn chiến đấu đành nhờ vào ngươi. Nếu ngươi mà thất bại, cả hai chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.” Thiếu nữ bình thản nói.
“Vậy thì cứ giết thỏa thích thôi.” Cố Thanh Sơn quan sát những quái vật kia, thấp giọng nói.
Hắn điều chỉnh bước chân, nhảy một điệu nhảy...
Một giây tiếp theo, trong hư không liền có tiếng ca vang lên:
“Mình bắt chước loài mèo kêu nha,
Kêu cùng anh méo meo meo meo,
Em chỉ muốn ôm anh nhõng nhẽo,
Ai yo meo meo meo meo mèo,
Ồ nhịp tim em bùm bum đập,
Bởi thầm yêu nụ cười xấu xa!”
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thì nhìn vào hư không.
Ở đó, một dòng chữ nhỏ lập lòe đang lặng lẽ hiện lên:
[Bước nhảy của ngài không đạt tiêu chuẩn, bài hát đệm lại lộn xộn...]
Cố Thanh Sơn tằng hắng một cái, lúng túng giải thích: “Xin lỗi, ta có thể làm lại một lần nữa.”
Hắn lại nhảy lại điệu nhảy ấy.
Bỗng chốc, tất cả tiếng nhạc đều kết thúc.
Một dòng chữ nhỏ lập lòe mới xuất hiện:
[Đúng vậy, chính là cái cảm giác này.]
[Nếm trải hết mọi ham muốn giết chóc, còn là thánh ư.]
[Điệu múa Tử Đấu mở màn!]
Lúc này, một con quái vật đã bò đến dưới chân Cố Thanh Sơn.
Nó đang định há mồm để cắn chân của người trước mặt mình thì lại bị một luồng gió không rõ từ đâu ra thổi bay mất cơ thể, cuối cùng chỉ còn lại một làn sương máu biến mất trong hư không.
Tùng tùng tùng tùng tùng!
Tiếng trống thê lương vang lên.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Cố Thanh Sơn đã cầm Địa kiếm.
Bóng hình hắn nhảy lên một cái, bay vút từ trên tường thành xuống, tất cả quái vật ven đường đều bị kiếm phong quét sạch không còn một mống.
Huyết quang, bay lượn.
Từng con quái vật khổng lồ quay đầu lại, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Một con quái vật có bộ dáng như là thủ lĩnh quát ầm lên: “Giết hắn đi!”
Grao!!!
Bọn quái vật đồng loạt lĩnh mệnh, đều dồn dập nhào tới chỗ Cố Thanh Sơn.
Hắn nhếch miệng cười, đi từng bước một mà nghênh đón bọn quái vật đang ào tới như nước thủy triều.
Ở trong hư không phía sau lưng hắn, từng bộ xương một rơi từ trên trời xuống, rơi vào thân thể của hắn.
Ba bộ xương đều cầm một thanh trường kiếm. Chúng ở bên trái, bên phải, phía sau lưng hắn, nửa người dưới nhập vào người hắn.
Ma Vương Tứ Diện!
Trong hư không, một tiếng rap vang lên:
“Yo~ các vị cả trai lẫn gái ở đây hãy nghe ta nói!”
Ảnh Thanh Long Bản Chú, Trói!
Bóng hình Cố Thanh Sơn nhoáng lên một cái, đâm mình vào trong bầy quái vật.
Hắn tựa như một máy xay thịt không có góc chết, xung quanh người phát ra kiếm ảnh vô tận.
Tiếng rap vẫn theo hắn mà vang lên:
“... Các ngươi giở trò gian trá ngay tại đây, nhân gian bất công, thế giới chìm trong chiến tranh hỗn loạn cũng vì thế xuất hiện. Trường kiếm trong tay, trường kiếm trong tay, ta thay cho lời lẽ đanh thép mà trực tiếp giải quyết các ngươi, hừ!”
Ánh kiếm hỗn loạn như những đốm lửa nhỏ, như mưa hoa nở rộ trên những con đường đi qua, chém giết gần như toàn bộ quái vật ven đường.
Những chỗ Cố Thanh Sơn đi qua không hề có trở ngại, không kẻ nào có thể ngăn cản.
Mấy giây trôi qua.
Hắn đã tàn sát thành một đường máu trống trải mênh mông!
Sâu bên trong đám quái vật phía xa xôi kia, bỗng nhiên một âm thanh tức giận truyền ra:
“Lui hết ra, đội kỵ sĩ sa ngã, nghiền nát hắn cho ta!”
Toàn bộ tạp binh đều tản ra, mấy trăm kỵ sĩ mặc giáp cưỡi chiến mã màu đen xuất hiện.
Bọn họ ở cách vài trăm mét đã phát động tấn công vừa nhanh vừa mãnh liệt về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn trở tay vung lên, rút ra Thiên kiếm từ hư không.
Sau lưng của hắn, ba bộ xương cũng học theo động tác của hắn, rút ra một thanh kiếm khác từ trong hư không.
Bốn mặt, tám cánh tay, mười sáu kiếm.
Tùng tùng tùng tùng tùng!
Tùng tùng keng! Tùng tùng keng!
Tiếng rap vẫn còn tiếp tục:
“Ta muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi sắp xong đời rồi, các ngươi sắp xong đời rồi. Mặc dù hỗn loạn, trật tự, tận thế, Lục Đạo cùng đi đến thế giới này, mặc dù con đường này gập ghềnh, trận này hung hiểm, mạng này đã định trước số trắc trở, nhưng trong tay chúng ta có kiếm có súng có nắm đấm, quét sạch tất cả kẻ thù trước mắt!”
Dưới bóng đêm, dòng nước xiết chảy cuồn cuộn xông lên, va chạm với một bóng dáng cô độc.
Tất cả quái vật đều bị quét sạch không còn một mống.
Ánh kiếm ở khắp nơi chém ra một đợt huyết ảnh khổng lồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận