Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2140. Thủ và công (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn cầm kiếm đứng im, huýt sáo về phía sâu bên trong chiến trận quái vật tầng tầng lớp lớp.
Là cân nhắc, là khiêu khích, là mời.
“Không được! Chết tiệt! Xem ra cần phải khiến đám người khổng lồ tà ác đi giải quyết tên kia!”
Âm thanh kia vang lên.
Chỉ thấy trong khắp thành, những quái vật khổng lồ này ào ạt tụ tập lại đây.
Bùm! Bùm! Bùm!
Mỗi bước chân đạp xuống của chúng nó, toàn bộ mặt đất lại rung lên ầm ầm.
Cố Thanh Sơn nhìn thân hình những quái vật to lớn kia, khẽ vặn cổ.
“Lên.”
Hắn khẽ quát một tiếng.
Ba bộ xương bay ra ngoài từ phía sau lưng của hắn, chợt chớp nhoáng hiện lên trong hư không, lao về phía đám quái vật khổng lồ!
Cố Thanh Sơn thì đứng vững tại chỗ, tay nắm chặt.
Tiếng rap nhất thời dừng lại.
Thay vào đó là một dòng chữ nhỏ lập lòe xuất hiện trong hư không:
[Điệu múa Tử Đấu của ngài đang liên tục mạnh hơn.]
[Ngài đã có thể đánh thức Vũ Đoàn Sát Lục của ngài, gia nhập vào lần Tế Vũ này.]
Thiếu nữ bay xuống từ trên tường thành, đi đến bên người Cố Thanh Sơn.
Nàng mỉm cười nói: “Phong cách chiến đấu khá thú vị, xem ra chúng ta không cần phải đến những thời khắc lịch sử khác.”
Trên bầu trời, ba bộ xương bay vòng quanh quái vật khổng lồ, múa lượn giữa màn đêm.
Phía sau mỗi một bộ xương đều có bốn thanh trường kiếm hiện ra và theo sát chúng nó, sẵn sàng tuân theo ý chí của chúng nó mà bay ra ngoài, tấn công đám quái vật khổng lồ này.
Cố Thanh Sơn có bốn kiếm, cho nên bộ xương cũng có bốn kiếm... Chẳng qua kiếm của chúng không có uy lực của thần khí mà thôi.
Cố Thanh Sơn nhìn cảnh chém giết trên bầu trời, hỏi: “Chúng ta không cần thay đổi lịch sử sao?”
Thiếu nữ nói: “Chúng ta không có có sức mạnh để khoa tay múa chân với lịch sử, hơn nữa, thay đổi lịch sử sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Cố Thanh Sơn nghĩ cũng phải.
Sức mạnh “Xuyên Tạc” cực kỳ hiếm có, sẽ không tùy tiện xuất hiện trên đời này, thậm chí ngay cả những tận thế kia cũng cảm thấy loại sức mạnh này khó giải quyết.
Có điều, nếu không thay đổi lịch sử thì bọn họ tới đây làm gì?
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, thiếu nữ đã mở miệng nói tiếp: “Đúng như lời ta đã nói lúc trước, một lát nữa chính là thời khắc mà thánh vật đầu tiên bị hủy diệt trong lịch sử, nói cách khác...”
Cố Thanh Sơn tiếp lời: “Hiện tại tất cả thánh vật vẫn vẹn nguyên.”
Thiếu nữ nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ là ở thời điểm trước khi thánh vật bị phá hủy, đến để giành được sự tán thành của bọn chúng... chỉ cần bất luận một món thánh vật nào tán thành ngươi, thì chúng ta có thể trở về tương lai ngay lập tức.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta có một vấn đề, ở trước thời đại này, đã có ai thức tỉnh giới lực chưa?”
“Nếu mà có người như vậy tồn tại, thì thành phố cũng sẽ không bị bóng tối bao trùm rồi.” Thiếu nữ nói.
Cố Thanh Sơn hiểu rõ gật đầu.
Thiếu nữ nhìn sắc trời rồi nói: “Thời khắc thánh vật bị hủy sắp đến, chúng ta phải lập tức chạy tới.”
“Được.”
Cố Thanh Sơn lên tiếng trả lời.
Hắn giơ tay lên, rồi bỗng nhiên nắm lại thành quyền.
Tiếng nhạc thê lương cổ xưa lại trôi giạt ở dưới màn đêm một lần nữa.
Trong hư không, từng bộ xương dần dần hiện lên.
Chúng nó từ trên trời giáng xuống, ào ạt rơi về phía sau Cố Thanh Sơn, sắp thành một hàng dài chỉnh tề.
“Lên.”
Cố Thanh Sơn vỗ tay cái bộp.
Mấy bộ xương đồng loạt rít gào, bay lướt qua hắn cùng thiếu nữ, lao vút đi về phía trước.
Trong tay mỗi một bộ xương khô đều kéo một vật thể có hình ống to dài màu đen nặng trình trịch.
“Đó là cái gì?” Thiếu nữ đột nhiên hỏi.
“Một loại súng liên thanh dạng phục cổ, thuộc hệ khoa học kỹ thuật.” Cố Thanh Sơn nói.
Vừa dứt lời, bóng đêm bị rọi sáng.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tia lửa dày đặc từ trên bầu trời bắn thẳng xuống, giống như một thác lửa bùng cháy quét sạch cả một vùng đất, cày nát toàn bộ chiến trường.
Mấy bộ xương tiếp tục xếp thành hàng, bay về phía trước.
Ba bộ xương kia vốn đang giao chiến cùng với quái vật khổng lồ, lúc này cũng dừng lại. Chúng đồng loạt rút ra ống pháo sắt thép rất dài từ phía sau, nhắm bắn vào đám quái vật chi chít kia.
Bùm!
Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên, hấp dẫn sự chú ý của đám quái vật toàn thành phố.
Thiếu nữ cau mày nói: “Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị kiềm chế ở chỗ này mất.”
“Không phải chúng ta bị kiềm chế, mà là đám quái vật.”
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa cất hai thanh kiếm đi, trò chuyện với nàng: “Được rồi, để chúng nó đi chiến đấu, còn chúng ta thì đi thẳng đến viện tu đạo.”
“Sao đi được?” thiếu nữ hỏi.
“Hãy đưa tay cho ta.”
Thiếu nữ liền vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
Một làn sương trắng luẩn quẩn xuất hiện, vây quanh hai người.
Bọn họ biến mất khỏi chỗ này.
Bên kia.
Trong viện tu đạo.
Vẫn là góc hẻo lánh kia.
Sương trắng phủ xuống.
Bóng hình hai người hiện ra.
Thiếu nữ vừa nhìn bốn phía vừa nói: “Chúng ta tới đúng lúc lắm. Nếu kịp thì lúc này tất cả thánh vật còn chưa bị tách ra.”
“Tách ra? Lẽ nào các thánh vật vốn đều cùng đặt chung một chỗ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì không có cách nào để chiến thắng những quái vật kia, vì để bảo vệ thánh vật, giáo chủ chỉ có thể hạ lệnh tách chúng ra để gìn giữ.” Thiếu nữ giải thích.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, có người quát to: “Có ai ở đây đấy? Là quái vật hay là người của chúng ta?”
“Đội trưởng, hẳn không phải là người của chúng ta.”
Âm thanh của binh khí rút ra khỏi vỏ vang lên.
“Toàn thể đề phòng, đi xem!”
Vâng!”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Trên người thiếu nữ bỗng nhiên tuôn ra tầng tầng ánh sáng thánh khiết, soi sáng trên người nàng và Cố Thanh Sơn.
“Nơi đây là trận doanh của chúng ta, ta có thể bảo đảm không bị người mình phát hiện.” Thiếu nữ nói.
“Cũng bớt việc.” Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
Chỉ thấy một đội kỵ sĩ có võ trang đầy đủ đột nhiên xuất hiện ở phía cuối đường.
Bọn họ xông tới, nhìn bốn phía với vẻ mặt hoang mang.
Chẳng có cái gì cả.
“Đi! Đi trợ giúp cổng chính!” Đội trưởng kỵ sĩ ra lệnh.
Bọn họ rời đi rồi.
“Được rồi, mấy thánh vật đó ở chỗ nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Giáo đường!” Thiếu nữ nói.
Hai người nhìn nhau, rồi cùng bay vút về phía Giáo đường.
Đèn đuốc bên trong vẫn sáng trưng. Mười hai Thánh pháp sư, bốn vị giáo chủ hồng y và cả Đại giáo chủ đều ở chỗ này.
Cố Thanh Sơn và thiếu nữ đi lướt qua bọn họ, tiến thẳng tới phương hướng sau lưng họ, ánh mắt dán chặt vào bốn thánh vật được thờ cúng ở trên bàn.
Mũ miện vải màu trắng tinh, khảm đá quý.
Tấm vải liệm cũ kỹ.
Cây gậy loang lổ vết máu.
Quả táo vàng.
Khi hai người đứng ở trước mặt những thánh vật này, thiếu nữ lập tức phóng ánh sáng thánh khiết ra, bao phủ lên bốn thánh vật.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiêu chuẩn chiến đấu của ngươi khá cao, nằm ngoài dự liệu của ta, nhờ vậy chúng ta mới bắt kịp thời khắc khi các thánh vật chưa bị chuyển đi.”
“Vậy giờ làm sao nữa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thiếu nữ nhìn về phía hắn, nghiêm nghị nói: “Bất luận kẻ nào lần đầu tiên tiếp xúc với giới lực, đều chỉ có thể thức tỉnh một loại giới lực.”
“Lúc này, bốn thánh vật đều đang nhìn chằm chằm vào ngươi, chúng nó đại diện cho bốn loại ý chí thế giới, chia ra thành bốn loại giới lực khác nhau phù hợp.”
“Mũ miện phù hợp với sức mạnh cứu rỗi, vải liệm đại diện cho sự hi sinh, cây gậy thì sẽ liên kết ngươi cùng với thế giới, để ngươi lấy được thánh lực loại giết chóc, quả táo vàng đặc biệt giao phó cho ngươi sức mạnh không thể nắm bắt được.”
“Hiện tại, ngươi cần phải thật thà nói ra ý nghĩ của ngươi ở ngay trước mặt bọn họ.”
“Bởi vì ngươi chỉ có thể thức tỉnh một loại giới lực, cho nên bốn thánh vật sẽ tiến hành thương lượng, sau đó một loại thánh vật trong đó sẽ cộng hưởng cùng ngươi, sẽ vì ngươi mà mở ra một con đường tu luyện giới lực đặc biệt.”
“Bắt đầu đi!”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, rồi chần chờ nói: “Ta muốn trở nên mạnh mẽ, đánh bại tận thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận