Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2162. Con đường tiến cấp của giới lực (2)


Đánh dấu
Anh Linh Điện Chủ ngáp một cái, mệt mỏi nói: "Không tỉnh, mới ngủ được có một lát, sẽ lập tức đi ngủ nữa." "Nghe, Cố Thanh Sơn, bọn họ có thể phát huy lực lượng của linh đến cực hạn, là bởi vì linh của bọn họ đều là không trọn vẹn, mà ngươi thì hoàn toàn khác biệt với bọn họ." “Linh kỹ của ngươi đến từ sông Sinh Tử, chính là vòng xoay Thánh Giới hoàn chỉnh không thiếu sót. Dù ngươi có chém ra chặt mười ngàn thì linh mà ngươi có thể triệu hoán đến vẫn là vô tận." Cố Thanh Sơn ngây người. Cái này... a... mạnh mẽ? Hắn liền vội vàng hỏi: "Vậy tôi phải tu luyện loại giới lực này như thế nào để nó có thể càng mạnh hơn nữa?" Anh Linh điện chủ hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Ta đã nói với ngươi rồi, hệ thống thế giới của chúng ta có quan hệ với Tướng Vị giới, cho nên..." Cố Thanh Sơn tập trung tinh thần nghe, nhưng vừa mới nói tới chỗ này thì giọng nói biến mất. Một lát sau… Vẫn không có tiếng gì nữa cả. Cho nên cái gì? "Nữ sĩ, ngài mới vừa nói...” Cố Thanh Sơn thử dò xét. Vẫn không có âm thanh nào. "Xin hỏi, ta phải làm như thế nào mới có thể để cho giới lực hình thành lực lượng phòng ngự?" Cố Thanh Sơn lại hỏi. Không ai đáp. "..." Cố Thanh Sơn. Hắn yên lặng lấy Sách Đoạn Tội ra, lật vài trang rồi rút tấm thẻ bài đó ra.
Chỉ thấy cô gái nọ nhắm chặt hai mắt, hình như là đang ngủ say. Cố Thanh Sơn hoàn toàn không hiểu. Nếu như người mới vừa nói chuyện không phải cô ta thì là ai? Bất đắc dĩ, Cố Thanh Sơn đành phải hỏi: "Giao diện Chiến Thần... Người mới nói chuyện với ta chính là cô ta sao?" [Đúng vậy, mới nãy cô ta vừa nói mớ.] Giao diện Chiến Thần đáp. Cố Thanh Sơn lập tức im lặng. Hắn nhìn chăm chú cô gái bên trên tấm bài đó. Cô làm vậy cũng được à? Trong lúc nói mớ mà cũng chỉ dẫn cho tôi? Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài, đành phải đem Sách Đoạn Tội khép lại, thận trọng cất đi. Lúc ấy Anh Linh điện chủ từng nói, khi cô ta ngủ say không thể quấy nhiễu cô ta. Vậy thì đừng quấy rầy cô ta cậy. Dù sao, bài học đầu tiên năm đó sư tôn dạy cho mình chính là không thể đắc tội nữ nhân xinh đẹp có tu vi cao. Sư tôn... Haiz, mảnh vụn linh hồn của sư tôn ở trong Lục Đạo Luân Hồi, muốn chạy trốn cũng không có cách nào trốn. Chính mình vẫn phải thêm chút sức, tranh thủ thời gian mạnh lên, sau đó nghĩ biện pháp cứu sư tôn. Trong lòng Cố Thanh Sơn rối bời, lại nghĩ tới lời nói mới nãy của Anh Linh điện chủ. Nếu như cô ta không gạt người, như vậy Giới Linh Giáng Xuống chính là không có điểm cuối, có thể triệu hoán linh thể vô hạn đến đây chiến đấu. Nếu như vậy, phương pháp của Liêu Tiểu Pháo không có tác dụng với mình. Nhưng Anh Linh điện chủ lại nhắc nhở, nói "Hệ thống thế giới của chúng ta có quan hệ với Tướng Vị giới." Có lẽ điểm đột phá ở Tướng Vị giới? Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới Tướng Vị giới đột nhiên xuất hiện vào thời điểm ngay trước khi chiến đấu với lão già kia. Lúc ấy, có ba mươi lăm vị anh linh đã chết đi liên kết vận mệnh của bọn họ với mình, đều muốn gánh chịu tổn thương thay cho mình. Cái này sao có thể là trùng hợp? Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn nhìn về phía Liêu Tiểu Pháo, mở miệng nói ra: "Thiết Nam, tôi giới thiệu Lệ cho anh, cũng không biết là đúng là sai." Liêu Tiểu Pháo trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin: "Sai? Sao lại là sai chứ? Liêu Tiểu Pháo tôi vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện hôm nay, vĩnh viễn nhớ kỹ cậu đã giúp tôi bắc cầu, để cho tôi quen biết một vị linh của thế giới Phủ Bụi!" "Nói như vậy, anh cảm thấy tôi miễn cưỡng coi như đủ ý tứ?" Cố Thanh Sơn hỏi. Liêu Tiểu Pháo nói: "Không! Không phải miễn cưỡng! Mà là quá đủ! Cậu Cố, sau này nếu cần tới tôi, cho dù là xông pha khói lửa thì Liêu Tiểu Pháo tôi cũng không chối từ!" Hắn ta vỗ vỗ lồng ngực, dõng dạc nói. Cố Thanh Sơn gật gật đầu. Rất tốt. Hắn đứng lên, lấy ra một thanh kiếm, hướng về phía Liêu Tiểu Pháo nói: "Vừa đúng lúc có chuyện làm phiền anh một chút." "Chuyện gì?" "Để cho ta chém một cái." “Hả?" "... Anh không nghe lầm đâu, tôi muốn nhờ anh giúp tôi chứng minh một việc..." "Không phải là cậu muốn giết tôi đó chứ?" "Sẽ không!" "Vậy tại sao muốn chém tôi?" "Tôi muốn triệu hoán linh đi ra, hỏi nó xem nên tiến cấp như thế nào." "... Có ý tưởng." Mấy giây sau… Liêu Tiểu Pháo đứng tại chỗ, vận dụng giới lực trên người. Chỉ thấy ảo ảnh của một tấm chắn bằng sắt thép từ trên trời giáng xuống, chui vào thân thể của hắn ta. "Chuẩn bị xong?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Chuẩn bị xong, nhẹ tay một chút!" Liêu Tiểu Pháo hít một hơi lạnh, nói. Laura ở một bên thấy cảnh đó thì nín lặng. Anh ta còn chưa đánh mà đã bắt đầu hít hơi lạnh rồi. "Yên tâm, tôi chỉ nhẹ nhàng thôi." Sau đó trên trường kiếm bùng ra ba tia sáng rét lạnh. Keng keng keng! Ba tiếng chém liên tiếp vang lên! Nhoáng một cái, chỉ thấy trên người Cố Thanh Sơn xuất hiện ảo ảnh của một người khổng lồ màu đỏ máu. "Muốn chết sao!" Người khổng lồ cười gằn, bắt Liêu Tiểu Pháo lại. Liêu Tiểu Pháo lớn tiếng nói: "Người một nhà." Cố Thanh Sơn cũng vội nói: "Chờ một chút." Lời còn chưa dứt, người khổng lồ máu đã một tay nhấc Liêu Tiểu Pháo lên, đập loạn trên đất. "Đừng giết hắn ta!" Cố Thanh Sơn quát. Người khổng lồ dừng lại, kỳ quái hỏi: "Không phải chiến đấu?" Cố Thanh Sơn nói: "Ta gọi ngươi ra là có việc, muốn tâm sự." Người khổng lồ nhìn Liêu Tiểu Pháo đã hồn bay phách lạc trong tay, nhẹ nhàng để hắn ta xuống dưới đất, oán giận nói: "Sao ngươi không chịu nói sớm." "Ôi, ta muốn nói thì đã không kịp rồi. Ngươi còn có thể ở lại trong bao lâu?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Không được, đã tấn công rồi thì chẳng mấy chốc ta cũng sẽ biến mất." Người khổng lồ nói, sau đó suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: "Cho dù ngươi triệu hoán những sinh linh khác, bọn chúng cũng sẽ công kích trước thôi. Như thế này đi, tạm thời ngươi đừng có đánh hắn ta nữa, đi làm mấy chuyện khác đi, chờ một lúc lại kêu gọi ta đi ra." "Được." Cố Thanh Sơn nói. Người khổng lồ máu gật gật đầu, biến mất khỏi hư không. Cố Thanh Sơn vội vàng đi lên, vịn Liêu Tiểu Pháo hỏi: "Anh không sao chứ?" Liêu Tiểu Pháo lau máu mũi, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Người khổng lồ này quá mạnh, may mà tôi toàn lực che lại chỗ yếu hại." Cố Thanh Sơn thấy hắn ta không có việc gì, thở phào nói: "Tôi đã nói với hắn ta rồi, chờ lát nữa hắn ta đến sẽ không công kích anh nữa." "Ừ." Liêu Tiểu Pháo cũng nhìn thấy tình hình vừa rồi, yên tâm gật gật đầu. Lúc này, Laura lặng lẽ truyền âm nói: "Cố Thanh Sơn, em nhắc nhở anh một cái, rất nhiều người khổng lồ đều có chứng dễ quên." "Thời gian ngắn như vậy, chắc là không đến mức đó chứ." Cố Thanh Sơn không mấy chắc chắn. Laura nói: "Hi vọng sẽ không..." Mấy phút đồng hồ sau. Ba vệt sáng lạnh bay ra ngoài, nhẹ nhàng chém lên trên người của Liêu Tiểu Pháo. Chỉ một thoáng, người khổng lồ đỏ máu đó lại một lần nữa nổi lên từ trên người của Cố Thanh Sơn. "Kẻ đáng thương, ta muốn đánh ngươi bay khỏi thế giới này!" Người khổng lồ cười gằn, nói. Hắn ta nắm Liêu Tiểu Pháo lên, một quyền đánh bay. "Đừng giết hắn ta! Người một nhà!" Cố Thanh Sơn hét lớn. Người khổng lồ lập tức nhớ tới chuyện vừa rồi, cuống quít bay lên trời, lại một quyền đánh Liêu Tiểu Pháo bay trở về. Oanh! Liêu Tiểu Pháo ở trên mặt đất, khiến cho mặt đất vỡ ra một cái hố sâu như là hố thiên thạch.
Cố Thanh Sơn tranh thủ thời gian chạy lên, rơi vào sâu trong hố thiên thạch. Chỉ thấy Liêu Tiểu Pháo sưng mặt sưng mũi chôn dưới đất, trong miệng phun ra mấy hòn đá, chỉ vào người khổng lồ đó nói: "Không phải... đã nói là... không đánh ta sao?" Người khổng lồ gãi cái ót, ồm ồm xin lỗi: "Thật có lỗi, ta quên mất." Laura ở một bên bưng kín mặt. Người khổng lồ nhìn về phía Cố Thanh Sơn, bất đắc dĩ nói: "Ta vừa công kích xong thì sẽ bị truyền tống trở về, xem ra chúng ta vẫn phải làm lại một lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận