Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2165. Chiến tranh Linh giới (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn hạ xuống, đứng ở trên mặt đất bất động. Vô số quái vật bắt đầu công kích, nhào tới chỗ hắn. Cố Thanh Sơn đưa tay nắm chặt Thiên Địa song kiếm. Một luồng lực lượng kỳ quái từ hai tay của hắn, lan tràn đến trên trường kiếm. Giao diện Chiến Thần nhắc nhở: [Ngài không thể thi triển hai loại Linh kỹ mà mình nắm giữ, nhưng công kích của ngài sẽ được bổ sung thêm giới lực, đây là đặc thù cơ bản nhất của linh.] [Trong trận chiến Linh giới lần này, giới lực đến từ hệ thống thế giới mà ngài hiện đang ở.] Cố Thanh Sơn yên lặng gật gật đầu. Xem ra, sau khi trở thành linh, chủ yếu là dùng giới lực để chiến đấu. Ban đầu ở thành phố U Ám, sao mình lại không đánh nổi ông lão đó, cũng bởi vì đối phương sử dụng là giới lực. Bây giờ chính mình đã trở thành tồn tại giống như vậy. Bốn phương tám hướng, bọn quái vật cùng nhau tiến lên, vây chặt lấy hắn. Bỗng nhiên, trên mặt đất xuất hiện một trận gió. Gió lớn thổi xào xạc, tiếng gió hú thê lương, chớp mắt liền bay lên bầu trời cao xa, biến mất không thấy gì nữa. Bầy quái vật bị gió thổi bay hết cả một mảng lớn, hiển lộ ra mặt đất trống trải mục nát. Cố Thanh Sơn đứng trên vùng đất trống ở trung tâm, chiến giáp trên người hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống đất. Phương xa, bên trên Tháp Chuông, vang lên tiếng cười điên cuồng của ông lão: "Ngu xuẩn, ngươi là một vị linh, chiến giáp của phàm thế sao có thể gánh lấy chiến tranh Linh giới?" Cố Thanh Sơn rất tán thành, gật đầu nói: "Cũng phải, chỉ ngăn cản được có một giây là tan vỡ luôn rồi." Hắn dứt khoát không sử dụng chiến giáp nữa, cũng cất song kiếm đi, mặc cho chúng biến mất ở sau lưng. Phía trước, càng nhiều quái vật xông lại. Mà Cố Thanh Sơn cứ đứng như vậy. Hình như hắn đang lẳng lặng cảm nhận lực lượng của linh. Quái vật lần nữa vây quanh hắn. Bốn thanh trường kiếm chợt hiện ra ở phía sau Cố Thanh Sơn, phân ra bốn phương tám hướng bảo vệ hắn. Kiếm động! Ánh kiếm sáng chói đột nhiên tăng vọt, cắt ra từng đường đỏ hồng trên mặt đất hắc ám. Cố Thanh Sơn chắp hai tay, dậm chân đi tới trước. Chém chém chém chém chém chém chém! Hết thảy binh khí, tất cả quái vật, ở trước mặt hắn không ai đỡ nổi một hiệp. Hắn giống như là thần linh hành tẩu trong bóng đêm, tru sát toàn bộ tà ác trong thế gian. "Không! Rõ ràng ngươi đã mất đi những năng lực này!" Ông lão giận dữ hét. Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Ngươi giam giữ rất nhiều lực lượng của ta, nhưng không khéo chính là, chiến trận giết địch là nghề cũ của ta." "Chớ có phách lối ở trước mặt ta, ta còn có một vũ khí chiến tranh nữa!" Ông lão xì một tiếng khinh miệt, đưa tay đặt ở trên vách tường của tháp chuông, quát: "Chuông Chiều Chung Cuộc, tỉnh lại cho ta!" Onggg. Cả tòa tháp chuông phát ra một tiếng vang kéo dài. Cố Thanh Sơn thấy thế, bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Khi hắn xuất hiện, đã đi tới bên dưới tháp chuông. Lúc này, trên mặt hắn có thêm một tấm mặt nạ thuần trắng. Lục Đạo Ác Diện. Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên trên tháp chuông, nói: "Muốn nổi bão à? Cái này không thể được." Chỉ một thoáng, chỉ thấy trên cái mặt nạ đó xuất hiện vô số hoa văn đủ màu sắc, hình thành một bộ Ác Diện hệ kỳ quỷ. Bên trên tháp chuông xuất hiện từng vết rạn. Chúng lan ra khắp cả tháp chuông với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả tòa tháp. Ngọc Thụ Thâm Ảnh! Lực lượng của tháp chuông trực tiếp bị Lục Đạo Ác Diện hấp thu, đồng thời còn tăng thêm một cấp độ. Cố Thanh Sơn đưa tay, vẫy về phía sau một cái.
Địa kiếm từ trong đám quái vật đằng xa bay vụt mà tới, rơi vào trong tay hắn, phát ra giọng nói nặng nề như núi: "Nát?" "Nát." Cố Thanh Sơn nói. Hai tay hắn cầm kiếm, ra sức bổ một kiếm tới tháp chuông, sau đó cầm kiếm lui ngược ra sau mấy chục mét. Rầmmmm. Cả tòa tháp chuông triệt để hủy diệt, biết thành một đống gạch vụn.
Từng linh hồn phát sáng từ bên trên tháp chuông bay ra ngoài, phát ra tiếng kêu to vui sướng.
Những linh hồn này lượn tới lượn lui trong chốc lát, rồi hình như là cảm ứng được cái gì, rất nhanh liền bay tới bầu trời. Ông lão xuất hiện ở trên phế tích của tháp chuông, trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn, giọng khàn khàn nói: "Đến cùng thì ngươi có bao nhiêu kỹ năng?" Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Nào có kỹ năng gì đâu, chỉ là ta rất ưa thích loại chém giết như thế này thôi." "Loại chém giết như thế này? Ngươi ưa thích?" Ông lão không thể tin nói. "Đúng, trước đó ta luôn gặp phải đối thủ vô cùng mạnh mẽ, cho nên loại tình cảnh chiến đấu bình thường này ta rất ưa thích." Cố Thanh Sơn nói xong, tùy ý vung trường kiếm mấy lần, đi tới chỗ ông lão.
Cứ mỗi lần hắn tiến lên trước một bước, ông lão liền lui lại một bước. Khoảng cách giữa hai người từ đầu đến cuối không có rút ngắn. "Đợi..." Ông lão nói. Cố Thanh Sơn dừng lại, nhìn ông ta. "Tha cho ta một mạng." Ông lão nói. "A? Không phải ngươi muốn ăn ta sao?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói. "Chuyện này là ta sai rồi, ta thực sự không nên ngông cuồng công kích truyền nhân của Tế Vũ. Vẫn mong đại nhân ngươi có đại lượng, tha cho ta một mạng." Ông lão nói. Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải không được... Mau đưa vật hiện thân từ phần lõi của hệ thống thế giới này giao cho ta, chuyện ngày hôm nay coi như xong." Sắc mặt ông lão biến đổi, không cam lòng nói: "Nếu như đưa cho ngươi món đồ đó thì chẳng khác nào đưa toàn bộ hệ thống thế giới cho ngươi." "Ngươi vẫn có thể ở lại thế giới này, với lại tính mạng của ngươi cũng được bảo vệ, cái này rất có lời." Cố Thanh Sơn nói. Trên mặt ông lão hiện ra vẻ giãy giụa. Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, bật cười nói: "Tục ngữ nói có chơi có chịu, rõ ràng ngươi là người khởi xướng chiến tranh Linh giới, bây giờ lại cái gì cũng không muốn cho, làm gì có đạo lý này." Ánh mắt ông lão lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Ngươi không biết ta đầu tư bao nhiêu tâm huyết ở thế giới này!" Ngón tay ông ta khẽ nhúc nhích. Mặt đất dưới chân Cố Thanh Sơn ầm vang tản ra, vô số vật sáng xông ra. Linh hồn! Tất cả những thứ này đều là linh hồn của chúng sinh đã chết đi. Bọn họ chồng chất lên, ra sức bắt lấy tay chân của Cố Thanh Sơn. "Ở lại! Cùng chúng ta đón nhận thống khổ vô tận!" Những linh hồn đó cùng gào thét. Ông lão cao giọng cười nói: "Tên ngây thơ! Trong chiến tranh còn muốn bỏ qua cho tính mệnh của kẻ địch, thật không hiểu sao vị đại nhân đó lại chọn ngươi làm truyền nhân." Ông ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn. Cố Thanh Sơn tuy bị vô số linh hồn thể nắm lấy, nhưng trên mặt không hề khẩn trương, thậm chí còn thở dài. "Tên khốn kia... Bây giờ công thủ đổi chỗ, đến lượt ngươi chết đi!" Ông lão quát lên một tiếng lớn, hai tay hợp lại với nhau, nhanh chóng niệm tụng một đạo chú ngữ. Vụt! Một tiếng vang nhỏ không thể nghe thấy vang lên đã cắt ngang quá trình làm phép của ông ta. Bờ môi ông lão giật giật, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Chỉ thấy một thanh trường kiếm xuyên thấu thân thể của mình, còn lú ra một đoạn dài, huyết thủy thuận theo thân kiếm không ngừng nhỏ xuống. Ở phía sau ông ta, một con Mèo quýt tinh tế ưu nhã trôi nổi giữa không trung. Mèo quýt hóa thành một cô gái có vẻ đẹp lạnh lùng, vẫn còn đang nắm kiếm. "Lại có người cảm thấy công tử nhà ta ngây thơ..." Cô gái lắc đầu, không nói tiếp nữa. Ban nãy, khi Cố Thanh Sơn nói chuyện với ông lão, nàng đã hóa thành Mèo quýt và phát động "Dạ Mị Quỷ Ảnh", lặng yên trốn ở sau lưng ông lão. Sắc mặt ông lão thay đổi mấy lần, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất nói: "Tha mạng, tha mạng..." Nhưng mà Sơn Nữ không mềm lòng chút nào. Ánh kiếm lóe lên. Ông lão trực tiếp bị chặt đi tứ chi, chỉ còn thân thể bay ra ngoài, rơi xuống dưới chân Cố Thanh Sơn. Những linh hồn sau lưng Cố Thanh Sơn thấy thế, lập tức ầm vang mà tán, toàn bộ trốn về lòng đất, cũng không dám ra ngoài nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận