Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2171. Trên con đường nhỏ


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn lặng lẽ nháy mắt với Liêu Tiểu Pháo. Liêu Tiểu Pháo vốn há mồm muốn hỏi, nhưng thấy ánh mắt của hắn thì không lại hỏi tiếp. Ngược lại, hắn ta nghiêm túc hơn hẳn. "Hóa ra là pho tượng. Xưa nay tôi luôn thấy hứng thú đối với mấy kiểu tượng như này... Vừa đúng lúc, tôi cũng tới xem thử một chút!" Liêu Tiểu Pháo nhẹ nhàng nói. Cố Thanh Sơn nhìn trên đỉnh đầu hắn ta toát ra một nhóm chữ thông dụng của Nhân Tộc: "Đường này khiến cho người ta có cảm giác không tốt, cũng không biết điểm cuối cùng ở nơi nào... Hay là đào một con đường đi thông lên mặt đất, lên trên đó nhìn xem." Đây là ý nghĩ trong lòng của Liêu Tiểu Pháo. Chỉ thấy hắn ta bay lên, đầu tiên là nhìn những pho tượng đó một chút, sau đó lại vượt qua pho tượng, nằm ở trên vách đá, dán lỗ tai lên. "Anh đang nghe gì thế?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Tôi có một năng lực, có thể nghe được tiếng động trong đất, nên muốn thử một chút." Liêu Tiểu Pháo đáp lại. Trên đầu của hắn ta lại xuất hiện một hàng chữ nhỏ: "Năng lực của ông đây có thể trực tiếp vượt qua hết thảy chướng ngại vật, nghe được bất luận động tĩnh gì ở trên mặt đất. Ông sẽ không tuỳ tiện nói cho hai người biết đâu, tránh cho hai người chuyện gì cũng đều ỷ lại ông đây, hừ!" Cố Thanh Sơn: "..." Hắn và Laura an tĩnh đứng trên thềm đá. Lúc này Laura đã buông lỏng hơn nhiều. Cô bé lấy ra một túi đồ ăn vặt, xé mở ra và bắt đầu ăn. Cô bé đưa cho Cố Thanh Sơn trước. "Cố Thanh Sơn, há mồm." "Cái này ăn ngon không?" Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói. "Ăn ngon." Laura xác định nói. Cố Thanh Sơn chỉ thử một miếng. Laura lại lấy ra một miếng khác, nhét vào trong miệng hắn. Hắn há miệng ăn. Cô bé lại đưa qua tới một miếng. Cố Thanh Sơn vừa ăn, vừa nhìn về phía cô bé. Cô bé cười cực kỳ vui vẻ, nói: "Ăn ngon không? Ăn nhiều một chút." Chỉ thấy đỉnh đầu cô bé xuất hiện một nhóm chữ Kinh Cức:
"Oa, làm sao có cảm giác như đang cho thú cưng ăn thế này, thật tuyệt!" Cố Thanh Sơn yên lặng đọc hết, một chữ cũng chẳng muốn đáp lại. Nhưng mà bây giờ người khác suy nghĩ gì, mình cũng có thể thấy được rõ ràng. Linh kỹ "Linh Hồn Nhìn Xuống" mà Chân Cổ Chi Ma tặng cho mình dùng tốt thật đấy. Cố Thanh Sơn vừa nhai đồ ăn, vừa nhìn về phía Liêu Tiểu Pháo. Chỉ thấy Liêu Tiểu Pháo vẫn còn dán ở trên vách đá, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trên mặt đất. Từng hàng chữ thông dụng của Nhân Tộc từ đỉnh đầu hắn ta xuất hiện: "Mẹ nó, đây rốt cuộc là tiếng gì?" "... Cmn... Điều này thật quá lạ lùng..." "! ! ! ! !" Liêu Tiểu Pháo rơi xuống, lần nữa đứng ở trên thềm đá, nhìn Cố Thanh Sơn một chút. "Tình huống như thế nào?" Cố Thanh Sơn truyền âm nói. Liêu Tiểu Pháo phát ra tâm linh câu thông, đáp lại: "Không rõ lắm, tóm lại ta cảm giác chúng ta vẫn nên dọc theo con đường này mà đi thôi, như thế sẽ an toàn hơn một chút." Hắn ta nhìn như có một ít tâm sự nặng nề, dẫn đầu, dọc theo thềm đá đi vào sâu trong lòng đất.
Cố Thanh Sơn nhìn bóng lưng của hắn ta, chỉ thấy đỉnh đầu hắn ta lần nữa hiện ra một nhóm chữ thông dụng của Nhân Tộc: "Chỗ khủng bố như thế... May mà có một con đường dưới đất như vậy..." Câu nói ấy lấp lóe rồi dần dần biến mất trong hư không. Lần này thì Cố Thanh Sơn cũng bắt đầu để tâm hơn. Ngay cả một tên có thực lực như Liêu Tiểu Pháo mà còn cảm thấy kinh khủng... Song, Liêu Tiểu Pháo lại không hề nói gì. Vì sao chứ? Cố Thanh Sơn đuổi theo bước chân Liêu Tiểu Pháo, truyền âm hỏi: "Có phải ngươi có cái gì không tiện nói với ta hay không?" Liêu Tiểu Pháo cười ha hả đáp: "Không có gì, chỉ là cảm thấy phía trên hơi lạ, chúng ta vẫn nên đi dọc theo con đường này thì ổn hơn." Đỉnh đầu hắn ta lần nữa toát ra một nhóm chữ thông dụng của Nhân Tộc: "Không thể nói." "... Chỉ có thể kiên trì một chút nữa, nhìn xem có cơ hội xoay chuyển hay không." Lông mày Cố Thanh Sơn giật giật. Rốt cuộc có cái gì không thể nói? Đột nhiên, Liêu Tiểu Pháo vừa đi mấy bước thì dừng lại, quát to: "Thánh anh linh, xin hãy chiến đấu với tôi!" Hư không bên cạnh hắn ta tỏa ra tia sáng thần thánh, thiếu nữ anh linh Lệ đi ra. Cô ta mới vừa xuất hiện thì lập tức nhíu mày: "Hử? Hai người các anh sao thế?" "Ai?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Hai người bọn họ!" Theo tiếng nói của Lệ, chỉ thấy vẻ mặt của Laura và Liêu Tiểu Pháo dần dần đờ đẫn, hóa thành pho tượng bằng đá màu xám trắng. Cố Thanh Sơn biến sắc. Nếu như chỉ có Liêu Tiểu Pháo thì còn có thể hiểu được, nhưng vì sao Laura cũng trúng chiêu? Bọn họ trúng chiêu từ lúc nào? "Trừ Ma Thánh Vũ!" Lệ khẽ quát một tiếng, tiện tay lấy ra quyền trượng, dùng sức vung vẩy. Ánh sáng thánh khiết nở rộ trong bóng đêm, rơi vào trên người của Laura và Liêu Tiểu Pháo, như là cánh chim bao bọc bọn họ ở trong đó. "Rốt cuộc tình hình này là thế nào?" Cố Thanh Sơn nhịn không được, hỏi. Lệ duy trì thuật pháp, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Cái này chỉ sợ là một loại nguyền rủa cực kỳ lợi hại, cũng có thể là một loại lực lượng mà ta không thể lý giải." "Có thể cứu về không?" Cố Thanh Sơn lại hỏi. "Ta chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ sức sống của hai người bọn họ, không tìm được cách cứu chữa." Lệ đáp. Cố Thanh Sơn rút Thiên kiếm ra. Nếu như những phương pháp khác không được, như vậy Thiên kiếm nhất định có thể! "Băng Ly...” Cố Thanh Sơn âm thầm kêu một tiếng. "Ta chuẩn bị xong rồi!" Tiếng nói của Lạc Băng Ly vang lên. Cố Thanh Sơn huy động trường kiếm. Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, quét qua người của Laura và Liêu Tiểu Pháo. Hai người lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường như trước. "Làm ta sợ muốn chết." Laura vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi. "Ai nói không phải đâu." Liêu Tiểu Pháo cũng nhẹ nhàng thở ra. "Vừa rồi các ngươi xảy ra chuyện gì thế?" Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi. Laura vừa muốn nói cái gì, Liêu Tiểu Pháo lập tức quát: "Đừng nói với hắn!" Laura thoáng ngẩn ngơ rồi lập tức kịp phản ứng lại, liền cầm một vật trong tay đưa cho Cố Thanh Sơn. Lúc này dị biến tái sinh... Chỉ thấy màu xám trắng vừa mới rút đi, lần nữa lại xuất hiện trên người của hai người, nhanh chóng lan ra khắp người bọn họ. Hai người lại biến thành pho tượng bằng đá! Cố Thanh Sơn ngây ra. Hắn nhìn Thiên kiếm trong tay. Lạc Băng Ly đã rơi vào trong trạng thái ngủ say. Nói cách khác... Vừa rồi Loạn Lưu đúng là có tạo nên tác dụng. Thế nhưng hai người vừa khôi phục lại thì đã lập tức trúng chiêu lần nữa! Rõ ràng bọn họ đi cùng với mình vì sao lại đột nhiên trúng chiêu? "Trừ Ma Thánh Vũ!" Lệ khẽ quát một tiếng, vung quyền trượng lên, lần nữa thả ra lực lượng thánh linh che chở cho bọn họ. Cố Thanh Sơn ổn định tâm thần, nhìn vào tay Laura. Chỉ thấy trong tay cô bé là một bộ kính mắt nửa trong suốt. Cố Thanh Sơn nhận lấy xem xét, bên trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một nhóm chữ nhỏ như đom đóm:
[Đồ vật hiếm có: Kính Tầm Nhìn Tâm Linh.] [Đeo nó lên, ngài có thể nhìn thấy những đồ vật mà người khác cảm ứng được thông qua năng lực.] Cố Thanh Sơn lập tức hiểu rõ. Vừa rồi nhất định là Laura dùng cái mắt kính này với Liêu Tiểu Pháo, cho nên cô bé có thể nhìn thấy những thứ mà Liêu Tiểu Pháo dò xét được. Cho nên cô bé cũng trúng chiêu. —— Vấn đề nằm ở thứ mà Liêu Tiểu Pháo cảm ứng được! "Cố Thanh Sơn, tôi chỉ có thể giữ cho bọn họ sống tạm thời thôi, anh mau nghĩ biện pháp đi!" Lệ gấp giọng thúc giục. Cố Thanh Sơn vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên vách đá trên đỉnh đầu, những pho tượng đó ồ ạt sống lại. "Không chết?" "Không chết?" "Không chết?" "Dựa vào cái gì..." Bọn chúng hoạt động thân thể, hung tợn trừng mắt nhìn về phía mấy người trên đường đá, sau đó từ bốn phương tám hướng tụ tập tới. Cố Thanh Sơn thu hồi Thiên kiếm, nhanh chóng suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận