Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2176. Câu và giết


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nhìn thi thể trên mặt đất, nói: “Quái vật tận thế kia bị giam cầm vô số năm, bất luận kẻ nào cũng không biết nhược đểm của nó, nhưng Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nói cho ta một việc... Quái vật này thích ăn nhất là Ma Nhân.”
Sơn Nữ nói: “Thế nhưng trong thế giới này, Ma Nhân đã tuyệt chủng, chỉ còn một con cuối cùng.”
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một phương cáp xưa cũ mới có thể vừa không thấy vừa không nghe mà vẫn có thể giết nó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Là gì?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn thi thể bầy nhầy máu thịt, chậm rãi phun ra hai chữ: “Câu cá.”
...
Một sợi dây xích nhỏ dài màu vàng phất phơ trong gió, một đầu của nó nối liền với đỉnh vòm trời, một đầu khác xâm nhập vào chỗ sâu trong mặt đất.
Sơn Nữ đứng một mình trên bầu trời.
Một tay nàng cầm sợi xích màu vàng, tay kia vươn ra, chạm nhẹ vào kết giới, truyền âm:
“Công tử, quả nhiên đúng như ngài nói, kết giới này chỉ có tác dụng che giấu, đi xuyên qua đó là thế giới trên mặt đất.”
“Ừ, như vậy là được rồi.” Giọng nói của Cố Thanh Sơn từ trong lòng nàng vang lên.
“Vậy chúng ta bắt đầu?” Sơn Nữ hỏi.
“Bắt đầu!” Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Nữ lập tức hóa thành Lục Giới Thần Sơn kiếm, xoay tròn liên tục trên không trung.
Chỉ thấy dây xích màu vàng kia được thắt vào chuôi kiếm, vì thanh kiếm xoay tròn mà càng quấn càng chặt.
Lúc này, một đống máu thịt từ dưới mặt đất bay lên, lơ lửng trước mặt trường kiếm.
Thi thể Ma Nhân.
Giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên lần nữa.
“Đúng rồi, Sơn Nữ, đây là thi thể quái vật, đã hư thối, cô có ghét bỏ hay không?”
“Không sao.” Sơn Nữ truyền âm nói: “Tôi đã cắt vô số tay chân, đâm xuyên qua đủ loại vết thương, cái này chưa tính là gì.”
Lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía trước một cái!
Phập...
Cả thanh kiếm xuyên qua thi thể một cách triệt để, mang thi thể bay về chỗ sâu trong bầu trời.
Dây xích nhỏ dài đi theo, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa vàng óng.
Thi thể tới gần kết giới trên bầu trời từng chút một, cuối cùng gia tăng tốc độ, xông ra bên ngoài.
Nó biến mất khỏi thế giới dưới lòng đất.
Cùng lúc đó, ở sâu dưới lòng đất.
Dưới hàng chục nghìn mét đất.
Cố Thanh Sơn mở ra một không gian nho nhỏ.
Không gian này được bố trí đầy các loại cấm chế và trận pháp, ngăn cách hết tất cả động tĩnh với thế giới bên ngoài.
Cố Thanh Sơn khoanh chân ngồi bên trong, một tay nâng chén trà, một tay cầm sợi xích màu vàng.
Giọng nói của Sơn Nữ vang lên trong đầu hắn.
“Công tử, tôi đã lên mặt đất, bây giờ phải làm gì?”
Cố Thanh Sơn khẽ nhấp một ngụm trà, nói: “Chờ quái vật kia xuất hiện... Nhưng cô không thể nói với tôi bất cứ việc gì có liên quan tới nó.”
"Sau đó thì sao?"
“Cô đừng để nó ăn hết ở thế giới trên mặt đất, khi nào nó gần ăn cô thì lập tức nói cho tôi biết.”
"Vì sao?"
“Tôi không thể thi triển kiếm quyết khi cách một thế giới, mà khi cô ở trạng thái thần thì mới được che chở bởi năng lực “Đoạn Pháp” và “Bất Diệt”, nên tuyệt đối không được hóa thân thành người để chiến đấu với nó... Dù sao cũng không thể nhìn hoặc nghe nó, cho nên chúng ta phải dẫn nó tới thế giới này.”
“Nếu thời điểm đó tới thì tôi phải làm thế nào để nói cho công tử biết?” Sơn Nữ hỏi.
“Kế tiếp chúng ta không còn trao đổi gì nữa, chờ thời điểm kia đến, cô cứ gọi tôi một tiếng là được.” Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Nữ suy nghĩ một chút.
Chỉ gọi công tử một tiếng chứ đâu có nói bất cứ chuyện gì với ngài ấy, đây căn bản không tính là miêu tả sự tồn tại của quái vật.
Phương pháp này được!
“Tôi hiểu rồi, công tử.”
Sơn Nữ lên tiếng, sau đó không liên hệ với Cố Thanh Sơn nữa.
Yên lặng kéo dài.
Thời gian trôi qua một cách vô cùng chậm rãi.
Cố Thanh Sơn ngồi ở chỗ kia, đặt chén trà xuống, khẽ vuốt ve sợi xích vàng trên tay.
Trong nháy mắt, toàn bộ sợi xích đều biến mất trong không trung, không trông thấy đâu nữa.
Ẩn núp tuyệt đối!
Thần khí này không có tính công kích gì, nhưng năng lực mạnh nhất chính là ẩn hình.
Làm xong chuyện này, Cố Thanh Sơn lẳng lặng chờ đợi.
Hắn giống như một người câu cá, đang chờ đợi con mồi mắc câu.
Khác ở chỗ, người khác câu cá, còn hắn câu một con quái vật tận thế không được nhìn, không được nghe.
Hắn nhất định phải lập tức kéo thi thể Ma Nhân trở về dưới đất ngay khoảnh khắc quái vật tận thế chưa ăn vào miệng, không thể để quái vật tận thế kia ăn mất thi thể đó.
Thực ra trong đây còn có một nguyên nhân.
Một đầu dây xích nối liền với thi thể, một đầu khác nằm trong tay hắn, mà hắn thì không được nghe và nhìn quái vật kia.
Liêu Tiểu Pháo chỉ mới nghe được động tĩnh đã bị hóa thành tượng đá.
Quái vật như vậy, lúc ăn thi thể, trên ống khóa tất nhiên cũng truyền đến lay động và âm thanh mà nó gây ra.
Cố Thanh Sơn đã khống chế phi kiếm, lại không thể nghe âm thanh của quái vật.
Cho nên tuyệt đối không thể để cho quái vật nuốt thi thể!
Chỉ có thể trong khoảnh khắc quái vật tận thế phát hiện thi thể rồi nhào lên muốn ngoạm lấy, lập tức dẫn nó xuống dưới đất.
Cơ hội chỉ trong một cái nháy mắt!
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy một chiếc đồng hồ cát để xuống bên cạnh.
Nếu như chỉ là săn giết đươn thuần, hắn nhất định sẽ rất có kiên nhẫn.
Nhưng Laura và Liêu Tiểu Pháo chỉ có một cơ hội sống duy nhất.
Lệ cũng sắp không thể duy trì thuật pháp nổi nữa.
“Nhanh lên, tới đây đi.”
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trong đồng hồ cát, cát lặng lẽ chảy xuống.
Thời gian tựa như cát chảy, trôi qua từng chút từng chút.
Cố Thanh Sơn hơi khép mắt lại, trong tay cầm xiềng xích ẩn hình, toàn thân vẫn luôn yên lặng tựa như bức tượng.
Tĩnh lặng.
Tĩnh lặng.
Tĩnh lặng.
Đột nhiên, âm thanh của Sơn Nữ vang lên trong thức hải của hắn:
“Công tử!”
Cố Thanh Sơn tức khắc mở mắt ra, cầm sợi xích vàng trong tay lôi thật mạnh, quát lên: “Xuống đây!”
Xiềng xích màu vàng lập tức dược kéo căng ra, bị hắn kéo xuống một đoạn dài.
Cùng lúc đó, trên bầu trời của thế giới dưới lòng đất, thi thể Ma Nhân như tia sáng rơi xuống.
Một cái miệng khổng lồ màu đỏ thẫm tràn ngập hơi thở hôi thối xuống theo sau, dáng vẻ dần dần hiện ra từ kết giới trên bầu trời.
Quái vật tận thế!
Nó tới rồi!
Ầm...
Toàn bộ kết giới bị thân thể khổng lồ của nó đụng vỡ, rơi lả tả khắp bầu trời giống như mảnh vỡ thủy tinh,.
Quái vật tận thế đuổi sát theo thi thể Ma Nhân, dáng vẻ cực kỳ hung tợn, ngoạm một ngoạm nuốt chửng thi thể kia.
Dưới chỗ sâu trong lòng đất, cơ mặt Cố Thanh Sơn căng chặt.
Vì tránh cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào của quái vật, hắn đã buông lỏng sợi xích ra.
Hai tay hắn nhanh chóng bấm ra kiếm quyết.
Theo lý thuyết, với cảnh giới của hắn, chỉ cần tâm ý khẽ động, kiếm quyết sẽ lập tức hình thành.
Nhưng lần này thì khác, bất cứ chiêu số nào khác đều không thể dùng, chỉ có một thanh kiếm này có thể giết địch!
Cố Thanh Sơn chỉ có thể dốc hết sức ứng phó!
Chỉ thấy hai tay hắn nhanh như chớp giật, bấm ra kiếm quyết với tốc độ cực nhanh.
Bí kiếm – Họa Ảnh!
Bí kiếm – Họa Ảnh!
Bí kiếm – Họa Ảnh!
Cố Thanh Sơn chỉ bấm ra duy nhất một kiếm quyết này...
Hiện tại không thể sử dụng kiếm, mà kiếm quyết này có thể phóng ra vô số ánh kiếm công kích kẻ địch chỉ trong nháy mắt.
Lúc này, thi thể Ma Nhân đã bị quái vật kia nuốt vào, vừa lúc dùng đến bí kiếm này!
Trong không gian nhỏ, yên tĩnh không một tiếng động.
Dòng chảy trong đồng hồ cát vẫn tiếp tục rơi xuống.
Cố Thanh Sơn không ngừng bấm kiếm quyết.
Hắn không nghe được động tĩnh bên ngoài, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng hắn biết đây là cơ hội duy nhất có thể giết chết đối phương.
Một hơi thở.
Ba hơi thở.
Năm hơi thở.
Trong không trung bỗng nhiên hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài đã giết chết quái vật tận thế không được nhìn, không được nghe.]
[Chú ý: Nó đã chết, năng lượng không cho phép nghe nhìn trên người nó cũng đã biến mất.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận