Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2177. Khảo Nghiệm Xong Rồi Nói (1)


Đánh dấu
[Chú ý: Tôi vẫn không thể gọi ra tên của nó, điều này là để phòng ngừa sau này ngài còn gặp phải tận thế cùng loại hình, lỡ như nghĩ tới tên của nó, ngài vẫn sẽ bị hút hồn hóa đá ngay tại chỗ.]
[Đây là một trận đánh vượt mức tưởng tượng, chưa từng có chúng sinh nào có thể chiến thắng nó trong thời đại tận thế, thần cũng không thể, chỉ có vị Linh kia mới có thể hoàn thành sự việc vĩ đại như vậy.]
[Ngài thu được lượng lớn giới lực.]
[Giới lực còn lại của ngài: 1000 điểm.]
Lúc này Cố Thanh Sơn mới buông lỏng bàn tay bấm quyết.
Cùng lúc đó, giọng nói của Sơn Nữ bỗng nhiên vang lên:
“Công tử, kết thúc rồi, nhưng tốt nhất ngài nên ra đây một chút.”
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Những linh này muốn gặp ngài...”
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, quanh thân tỏa ra sương trắng, bao phủ hắn vào bên trong.
Trên mặt đất.
Sương trắng tiêu tan, thân hình hắn lộ ra.
Chỉ thấy một thi thể quái vật đỏ đen lẫn lộn cao vài trăm thước nằm ngang trên mặt đất.
Bên cạnh thi thể quái vật là vô vàn giới linh Huyết Hải được triệu hoán tới đang đứng chen chúc dày đặc.
“Làm phiền các vị rồi!” Cố Thanh Sơn ôm quyền cười nói.
Lúc Lục Giới Thần Sơn kiếm liên tục đâm chém đã kêu gọi bọn họ tới đây.
Kiếm có thể gây tổn thương cho địch, mà linh thì không thuộc về chúng sinh.
Đây là hai đường đảm bảo.
Người khổng lồ màu máu bước ra, nói với giọng điệu không được vui vẻ: “Thẳng nhóc, lần sau muốn ở trong bụng kẻ khác triệu hoán chúng ta, có thể nói trước một tiếng hay không?”
Nó chỉ vào người mình.
Toàn thân đều là máu thịt hư thối bẩn thỉu, có mùi hôi thối như phân vậy.
Các linh hồn khác cũng không khá hơn là bao, tất cả đều như vậy.
Mọi người nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn bằng vẻ mặt bất thiện.
“Các vị, xin lỗi, ta không ngờ rằng sẽ như vậy.”
Cố Thanh Sơn vội vàng xin lỗi.
Bỗng nhiên, trên Giao diện Chiến Thần lần nữa hiện lên một dòng chữ nhỏ:
[Quái vật không được nghe và nhìn đã hoàn toàn tử vong.]
[Trạng thái hút hồn hóa đá do nó tạo thành cũng đã biến mất.]
[Hai người bạn của ngài đã khôi phục về như thường.]
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Thì ra chỉ cần giết chết quái vật tận thế này thì có thể cứu hai người.
Nhưng vì sao Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới lại nói đây là một giao dịch?
Hắn đang suy nghĩ thì bỗng thấy sắc mặt những linh kia đều biến đổi, sau đó từng người biến mất ngay trước mắt hắn.
Khung cảnh xung quanh trở nên mờ nhạt.
Sau một cái chớp mắt, ranh giới màu máu lần nữa xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn cứ như đứng vậy một hồi.
Trong màn sương máu không có bất cứ động tĩnh gì, Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới cũng không xuất hiện.
"Các hạ?"
Cố Thanh Sơn thử gọi một tiếng thăm dò.
Đáp lại hắn là một loạt tiếng nhai nuốt rợn cả gai ốc.
“Lép nhép... Lép nhép lép nhép... Rộp rộp... Rộp... Lép nhép...”
Âm thanh vang lên liên tục, giống như một tồn tại đã bị bỏ đói vô số năm đang nhai nuốt điên cuồng.
Chừng tám phút sau.
“Vèo!”
Âm thanh đột ngột vang lên, cùng lúc đó, một bóng đen từ trong sương máu bay vút tới.
Cố Thanh Sơn nghiêng người tránh bóng đen kia, mặc cho nó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm liên tục.
“Cầm đi.”
Trong sương máu truyền đến một giọng nói mơ hồ.
Cố Thanh Sơn nghe xong, nhìn xuống bóng đen trên mặt đất.
Chỉ thấy bóng đen kia là một khối ngũ giác màu xám đen được khắc đủ các loại ký hiệu kỳ quái.
Trong không trung tức khắc hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài phát hiện thánh vật của thế giới quy chúc.]
[Thuyết minh: Một hệ thống thế giới nào đó đã trở thành phế tích, vật hiện thân của phần lõi đã bị quái vật không được nghe nói tới nuốt vào trong bụng, cho đến khi ngài giết nó.]
Cố Thanh Sơn vui vẻ tiến lên, nhặt khối ngũ giác kia lên, nói: “Cảm ơn.”
“Hãy tự cảm ơn chính mình, đây là con mồi mà ngươi giết được, còn ta chỉ là...”
Âm thanh của Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới dừng lại một chút, bỗng nhiên thở ra một hơi dài, hài lòng nói:
“Ăn ngon... Lần này rất đáng giá...”
Ầm!
Gió lớn thổi qua, sương máu cuồn cuộn dữ dội, lan tỏa ra khắp bốn phía như thủy triều.
Không hiểu vì sao, Cố Thanh Sơn cảm nhận được tâm trạng nào đó của đối phương.
Tựa như một dã thú hung mãnh vừa mới tỉnh ngủ, mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, chuẩn bị làm gì đó.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, sắc mặt dần dần nghiêm trọng.
Giây lát sau, giọng nói của Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới từ trong sương máu vang lên:
“Cố Thanh Sơn... Khi ngươi giết chết quái vật tận thế này, các đồng đội của ngươi cũng đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, đây là nội dung giao dịch của chúng ta.”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn thừa nhận.
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới lại nói: “Thực ra chỉ cần quái vật kia chết đi, các đồng đội của ngươi sẽ tự động khỏi hẳn... Điểm này, ta tin rằng ngươi cũng cảm nhận được.” Nó phát ra tiếng cười mang hàm ý khó hiểu, hỏi: “Ngươi có cảm giác bị ta dắt mũi hay không?”
“Thẳng thắn mà nói, quả thực tôi có cảm giác này... Nhưng rốt cuộc các hạ muốn nói cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nói: “Giới lực tầng thứ nhất của ngươi là triệu hoán giới linh; giới lực tầng thứ hai vốn là triệu hoán vòng xoay Thánh Giới. Nhưng ta, linh chung cực, đã trực tiếp xuất hiện... Điều này một phần là bởi vì ngươi hoàn thành chiến tranh Linh giới vượt mức quy định nên đạt được tư cách này, một phần khác... ngươi biết tại sao không?”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không có manh mối.”
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới bảo: “Ngươi là một thợ săn tiêu chuẩn, ta cần một tồn tại như ngươi để săn mồi cho ta... Dù sao Thánh Giới cũng chính là nơi tận thế không thể nào tìm tới, ta ở chỗ này không được ăn những thức ăn phong phú kia.”
Cố Thanh Sơn không nói gì, nét mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự.
Lấy tận thế làm thức ăn?
Rốt cuộc ngươi là tồn lại loại gì vậy?
Đang mải suy nghĩ, hắn chợt nghe giọng điệu của Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới trở nên nghiêm túc: “Chúng ta nói, ở bất cứ một thế giới nào, thậm chí trên dòng chảy thời không hỗn loạn, trong vô số thế giới, thứ có giá trị nhất chính là bí mật. Nó khiến cho người ta mê muội hơn bất cứ thứ nào khác, điểm này ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cố Thanh Sơn, bảo ngươi đi giết tận thế không được phép nghe tới thật ra là một khảo nghiệm của ta dành cho ngươi, hiện tại ngươi đã chứng minh được giá trị của bản thân, cho nên ngươi có tư cách được ta tiết lộ cho một bí mật.” Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nói.
“Các hạ, ta rửa tai lắng nghe.” Cố Thanh Sơn nói.
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nói: “Mọi người đều có một vài biện pháp xuyên qua thời không trở về quá khứ, nhưng hầu như không một ai có thể đi tới tương lai, ngươi biết vì sao không?”
“Không biết.” Cố Thanh Sơn thành thật trả lời.
“Đó là bởi vì quá khứ hết thảy đều là cố định, cho nên có thể tiến vào; thế nhưng bất cứ tương lai nào cũng đều không xác định.”
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới tiếp tục nói: “Mỗi một thời khắc trong ‘tương lai’ đều có một vài yếu tố mấu chốt được xác định, mà con người và vận mệnh xoay quanh những yếu tối mấu chốt này đều chịu ảnh hưởng bởi ‘hiện tại’, do đó gây ra những thay đổi không có tính chắc chắn.”
“Ý ngài là, tương lai thật ra là do nhiều nhân tố hợp lại mà thành?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, chỉ có một ít nhân tố cơ bản nhất mới là chắc chắn, nhưng nhân tố không có tính xác định còn nhiều hơn, cho nên hầu như không một ai có thể đi tới tương lai để nhìn xem. Cho dù nhìn thấy cái gì thì cũng chỉ có một phần rất nhỏ là chân thật, còn đa phần là giả dối.” Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nói.
Cố Thanh Sơn chỉ hơi trầm ngâm, đắn đo nói: “Có phải ngài vẫn còn có chuyện muốn nói với tôi?”
“Người thông minh! Ta thích giao tiếp với người như vậy!” Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới khen ngợi một tiếng, sau đó tiếp tục: “Khi ngươi giết chết tận thế không được nghe tới, ta đã biết ngay rằng mình nên nói cho ngươi biết bí mật này. Hãy nghe cho kỹ, đây là phần thưởng của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận