Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2197. Ta Phỉ Nhổ


Đánh dấu
Tuy nhiên, làm sao để phá hủy một thế giới cấp tướng, hắn còn chưa có bất cứ một manh mối nào.
Lâm trận mài đao không kịp nữa rồi!
Vậy... chỉ có một biện pháp.
Cố Thanh Sơn vươn tay, lấy ra một thanh kiếm từ trong hư không.
“Băng Ly?” Hắn nói nhỏ.
Trên thanh kiếm vang lên một tiếng ngáp.
“Làm sao vậy? Người ta vừa mới tỉnh ngủ.” Lạc Băng Ly lười biếng nói.
“À thì... Nghe nói con gái đều thích đi ngủ để giữ gìn sắc đẹp?” Cố Thanh Sơn lo lắng hỏi.
“Chắc vậy, à khoan đã, ngươi đang nghĩ gì?” Lạc Băng Ly cảnh giác.
“Lúc này, chính là giờ chết của ngươi.”
Bóng người bước từng bước tới chỗ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lại không hề phản ứng.
Hắn chỉ cẩm một thanh kiếm, sau đó vung lên thật cao.
Sau đó cắm mạnh vào trong nước biển.
Một cảnh tượng hoành tráng đồ sộ xuất hiện.
Đại dương màu xám vô tận dưới lưỡi kiếm nhanh chóng co rút lại, hóa thành một dòng nước xiết.
“Vù...”
Biển rộng hóa thành sông dài, sông dài hóa thành hồ nước, rồi lại hóa thành dòng suối, cuối cùng biến mất vào hư vô.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Hắc Thành xuất hiện lần nữa, Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang cầm trường kiếm trong tay, đứng trên đấu trường.
Trên thân kiếm truyền đến một giọng nữ mệt mỏi: “Nhớ kỹ... Ta muốn đi mua sắm mười ngày... Ngươi tính tiền...”
“Được, vất vả rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lúc nào cũng bắt người ta ngủ...”
Cuối cùng giọng nữ chỉ lầu bầu một câu, sau đó hoàn toàn yên lặng.
Cùng lúc đó, giữa không trung hiện lên một dòng chữ nhỏ:
[Ngài phát động dòng chảy hỗn loạn.]
[Thế giới cấp tướng đã trở về vị trí cũ của nó, vẫn chưa ăn khớp với thế giới chủ trước mặt.]
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Dòng chảy hỗn loạn quả nhiên có tác dụng!
“Ngươi làm gì đó!” Bóng người lạnh lùng nói.
“Không có gì, ta chỉ muốn ra tay trước mà thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Vô số bộ xương khô bay trở về, nhập vào trong thân thể hắn.
Trong chớp nhoáng, sương mù vô tận từ trên người hắn tản ra, bao phủ khắp bốn phương tám hướng.
Xung quanh bị sương đen bao phủ, hóa thành tầng tầng ảo ảnh.
Cảnh tượng thế giới chủ lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Kỹ năng đánh lừa, Tái Hiện Hôm Qua!
“Cấp tướng đặc thù?”
Bóng người thốt lên một tiếng, đứng tại chỗ, dáng vẻ như lâm phải đại địch.
Chỉ có tồn tại như gã mới biết được một thế giới cấp tướng đặc thù đáng sợ đến mức nào.
Lúc đó mình giành ra tay trước, chính là sợ đối phương có thế giới cấp tướng nào đó khó có thể tưởng tượng.
Kết quả thế giới cấp tướng của mình bị đối phương dùng một loại pháp tắc thời gian nào đó phá hủy.
Hiện tại, mình rơi vào phạm vi sức mạnh thuộc thế giới cấp tướng của đối phương.
Xung quanh.
Toàn bộ cảnh tượng càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Thế giới biến thành dáng vẻ mà bóng người kia quen thuộc.
Quê cũ của gã.
“Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?” Có người ở sau lưng hỏi.
Bóng người đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy một đám chức nghiệp giả mặc quân trang đứng thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề, toàn thân đầy bụi.
Mọi người đứng trong một đường hầm thật dài, cùng chờ đợi mệnh lệnh.
Đúng rồi, đây là thời khắc khi đó...
Quái vật tận thế đang quét sạch toàn thành, hủy diệt tất cả.
Đám người này là những thuộc hạ cuối cùng của mình.
Cho nên đây là mang mình trở về quá khứ? Nói cách khác, đây là một thế giới ảo ảnh thông thường?
Bóng người cười gằn một tiếng, dốc hết toàn lực đánh ra một quyền.
Không trung bốn phía bị đánh vỡ, nhưng lại nhanh chóng hợp lại, hóa thành cảnh tượng lúc trước.
Bóng người lại sử dụng vài thủ pháp công kích có uy lực không lồ, đánh cho toàn bộ thế giới ảo ảnh hóa thành tro bụi.
Nhưng tất cả nhanh chóng hợp lại.
Thời gian, vẫn trở về khoảnh khắc kia.
Vẫn là đường hầm.
Vẫn là những người đó.
"Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Những quân nhân kia dường như không hề nhìn thấy những hành động vừa rồi của gã, vẫn chờ đợi mệnh lệnh từ gã.
Bóng người rơi vào trầm tư.
Phải làm sao mới có thể thoát thân khỏi thế giới cấp tướng trước mặt.
Lẽ nào phải lặp lại hết thảy thêm lần nữa?
Bóng người mở miệng nói: “Các ngươi ở đây chống cự, ta đi xem tình hình trong đường hầm.”
“Rõ!”
Những quân nhân kia lập tức bày ra trận hình chiến đấu ngay tại chỗ.
Bóng người đi vào chỗ sâu trong đường hầm.
Gã nhập vào một chuỗi mật mã dài, cánh cửa kim loại nặng nề mở ra.
“Ầm ầm ầm ầm...”
Cánh cửa khép lại đằng sau.
Bóng người đứng sau cánh cửa, có phần trầm tư.
Mười giây.
Qua mười giây, quái vật tận thế sẽ hủy diệt cả thành phố, sau đó phát hiện đường hầm này.
Những thủ hạ kia tạm thời ngăn cản quái vật tập kích.
Cho nên phải lặp lại một lần?
Vờ như không còn cách nào chạy trốn, sau đó chết ở chỗ này?
Nghĩ tới đây, bóng người sải bước nhanh chóng đi vào trong phòng.
Nơi này nối liền biển băng, chỗ sâu trong biển băng có một trung tâm tàu ngầm bí mật, có thể giúp mình thoát khỏi kiếp nạn lần này.
Tốc độ của bóng người càng lúc càng nhanh, đẩy mở một cánh cửa.
Cảm thấy hoa mắt.
Toàn bộ hình ảnh quay ngược trở lại, trở về đường hầm vừa rồi.
Vẫn là những người đó.
“Đại nhân, sao ngài lại trở về?”
Các quân nhân nhìn gã, chờ đợi mệnh lệnh.
Bóng người sững sờ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mình bị cưỡng chế mang về đường hầm sao?
Khắp vùng đất truyền đến tiếng gào rống của quái vật tận thế, vô số tiếng gào thét, tiếng kiến trúc đổ nát, tiếng chiến đấu oanh tạc.
Hết thảy sắp đi tới kết thúc.
Bóng người nhìn những quân nhân bên cạnh, nhìn từng gương mặt nghiêm túc.
Đây đều là những thuộc hạ vô cùng trung thành của mình.
Không có bọn họ, mình căn bản không kịp chạy thoát.
Bóng người thở sâu, bình tĩnh lại.
Không sao.
Không sao đâu.
Lấy thực lực hiện tại của mình, cho dù gặp lại quái vật tận thế này thì cũng không có gì phải sợ.
Nghĩ tới đây, bóng người đi vào giữa đám quân nhân, nói: “Mọi người yên tâm, trong đường hầm có một đường biển có thể dùng để chạy trốn, nhưng bây giờ chúng ta phải ngăn cản những quái vật kia trước.”
“Rõ!”
Các quân nhân nghe được hy vọng sống sót, tinh thần phấn chấn hẳn lên, bày ra trận thế chiến đấu.
“Ầm...”
Đường hầm bị mở ra.
Quái vật dáng vẻ dữ tợn xuất hiện.
Chúng nó có tứ chi nhọn hoắt sắc bén hệt như lưỡi đao, giống như thủy triều thoáng cái đã làm cho đường hầm chật ních, lao về phía mọi người.
“Mọi người lên!” Những quân nhân đồng thanh quát lên.
Bóng người đứng giữa các quân nhân, trên người tỏa ra sát khí, chuẩn bị ra tay.
“Vài con côn trùng mà thôi, cho dù lặp lại một lần thì cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.”
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên thân lạnh toát.
Một cảm giác lạnh buốt xen lẫn đau đớn len lỏi và trong thân thể.
Cảm giác này đã lâu không gặp.
Bóng người chậm rãi ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Chỉ thấy các quân nhân đều đang nhìn chằm chằm vào gã.
“Đại nhân, năm đó ngài bỏ chúng tôi mà đi, hiện tại chúng tôi tới báo thù.” Một gã quân nhân nói.
Trong tay bọn họ cầm trường kiếm, đồng loạt đâm vào thân thể gã.
Kiếm của bọn họ rất nhanh, rất chuẩn, gần như là không kịp đề phòng.
“Các người muốn chết!”
Thời khắc sinh tử, bóng người hét lên một tiếng đầy giận dữ, bộc phát ra mười phần chiến lực.
Cơn gió mãnh liệt từ trên người gã phát ra, đánh ra hàng ngàn hàng vạn nắm đấm ảo ảnh.
Đây là đỉnh cao của quyền pháp, là tuyệt chiêu của gã, không ai có thể đỡ nổi.
Trong nháy mắt, toàn bộ quân nhân và quái vật tận thế đều bị giết sạch.
Đường hầm đã không còn sự sống.
Giữa những nắm đấm ảo ảnh, thế giới đã bị quét sạch thành một vùng đất bằng phẳng mênh mông bát ngát.
Nhưng mà, sau khi thi thế của những quân nhân kia bị nổ tan tành thì lại hóa thành từng bộ xương khô có đôi cánh trên lưng, dồn dập bay lên.
Những bộ xương khô kia cầm song kiếm trong tay, không ngừng bay lượn trên bầu trời, nhìn xuống bóng người nọ.
Bọn họ nhếch môi, như thể đang cười nhạo.
Bóng người phun ra một ngụm máu, nghiến chặt răng, hung ác nói: “Một đám xương khô giả thần giả quỷ, xem ta tiêu diệt các ngươi.”
Đáp lại gã là một giọng nói thô nặng:
“Ồ? Thực sự là một người khá có tự tin đấy.”
Bóng người chợt quay đầu lại, nhìn thấy một vật thể khổng lồ chẳng biết xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
Đó là một người khổng lồ toàn thân nhuốm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận