Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2209. Sự Khởi Đầu Cuối Cùng (2)


Đánh dấu
Giây lát.

Một hình bóng u tối rơi xuống, từ từ hóa thành hình người.

Dung mạo của hắn bị che đậy dưới nón lá màu đen.

Toàn thân đầy vảy, một đôi mắt với con ngươi dựng thẳng.

“Nhóc con, cậu mới hát ba chữ, sao không hát hiếp?” Tổ Tiên Vạn Rồng phê bình.

“Xin lỗi, tình hình bây giờ đang rất khẩn cấp.”

Không gian lại lần nữa tách ra.

Trong cát chảy cuồn cuộn, một nữ sĩ lặng lẽ xuất hiện, cười với Cố Thanh Sơn, sau đó lên tiếng:

“Cố Thanh Sơn nói không sai, tình huống bây giờ rất nguy hiểm, hàng ngũ tận thế sẽ lập tức tấn công cánh cửa thế giới.”

“Tôi đã tìm được một cánh cửa, cũng tìm được một chiếc chìa khóa, nhưng bây giờ muốn đưa tất cả mọi người rời đi thì cần Trật Tự của tất cả các vị mở rộng cho tôi, tạm thời để tôi tiếp quản.” Cố Thanh Sơn nói.

Lại một giọng nói khác vang lên: “Vậy sao? Cậu tìm được chìa khóa kia rồi?”

Chỉ thấy một thiếu nữ cầm chùy lớn trong tay từ trên trời rơi xuống, trong mắt mang theo ý cười hỏi hắn.

“Đúng, tôi còn tìm được một cách cửa để an toàn rời đi.” Cố Thanh Sơn nói.

Có người nói: “Tôi tin tưởng cậu.”

Một cô gái áo đen xuất hiện.

Nữ sĩ Hắc Hải.

Bà tới trước Cố Thanh Sơn, thi lễ một cái.

Trên bầu trời, từng hình bóng màu xám rơi xuống, đứng xung quanh Cố Thanh Sơn.

Một người đá chải tóc mào gà.

Một người già cầm song đao được bao phủ bởi một lớp sương dày.

Một người khổng lồ tám cánh tay.

Người càng ngày càng nhiều.

Người Chờ Đợi.

Người Chờ Đợi đều đã tới.

Cố Thanh Sơn nhìn quanh bọn họ, phát hiện khí thế trên người bọn họ dường như đều được tăng cường.

Lúc này không còn là khí thế giả mạo nữa, mà là biến hóa thực lực chân chính.

Trong lòng Cố Thanh Sơn có hơi tiếc hận.

Không còn kịp rồi.

Các cường giả này đã chiến đấu một cách chân chính với tận thế vô số lần, tuy đã tiêu hao tất cả sức mạnh để mô phỏng chế tác một vài hàng ngũ tận thế cấp thấp, nhưng bản thân bọn họ đã không còn kịp khôi phục thời kì toàn thịnh.

Cố Thanh Sơn búng tay một cái.

Chìa khóa hệ gió lập tức hiện lên trong không trung, tỏa ra ánh sáng màu xanh thẫm.

“Cánh cửa thế giới sắp bị công phá, mà tôi đã tìm được chìa khóa hệ gió... Nó và tôi có ước định, ta sẽ mở cánh cửa đưa tất cả mọi người rời đi, thế nhưng cần Trật Tự của mọi người mới có thể mang tất cả mọi người có liên kết với Trật Tự rời đi.” Cố Thanh Sơn giải thích.

Mọi người nhìn chiếc chìa khóa này, sắc mặt lộ vẻ xúc động.

“Thì ra nơi này có hồn khí Thánh Trụ chân chính.” Có người thở dài nói.

Nữ sĩ Phức Tự nói: “Không sai, đây mới thực sự là Thánh Trụ hệ gió trong bốn Thánh Trụ, hồn khí Thánh Trụ không thể giả được.”

Tổ Tiên Vạn Rồng lớn tiếng nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Cố Thanh Sơn là người của Long tộc... Không có hắn, chúng ta còn chưa tỉnh lại đã bị tận thế đánh lén chết rồi.”

Sắc mặt mọi người đều buông lỏng một chút.

“Vốn còn chuẩn bị liều mạng đánh một trận.” Ông lão cầm song đao nói.

“Đúng vậy, không ngờ còn có đường sống.” Người đá nói.

“Vậy còn chờ gì nữa?” Người khổng lồ tám tay nói.

Mọi người cùng nhau nhìn vào không trung, tạm thời ngừng nói.

Cố Thanh Sơn bỗng nhiên giật mình.

Trong khoảng không trước mắt hắn, dòng chữ nhỏ màu máu nhanh chóng xuất hiện:

[Toàn bộ hàng ngũ cấp thấp đang xin được kết nối.]

[Có cho phép hay không?]

Cố Thanh Sơn nói: “Cho phép.”

[Tuân lệnh, đang kết nối tận thế của các thế giới – đội quân Nhân tộc.]

[Đang kết nối tận thế của các thế giới – Long tộc.]

[Đang kết nối tận thế của các thế giới – Người Bảo Vệ Thời Gian.]

[Đang kết nối tận thế của các thế giới – Người Gác Đêm.]

[Đang kết nối tận thế của các thế giới – hội nghị lui ma.]

[...]

Một hàng danh sách được hiển thị bằng chữ viết màu đỏ tươi nhanh chóng nhảy lên cái mới, sau đó là một câu tổng kết cuối cùng:

[Toàn bộ danh sách cấp thấp đã được tiếp nhận.]

[Bắt đầu kiểm tra chúng sinh.]

Vô số ảo ảnh xẹt qua trước mắt Cố Thanh Sơn.

Hắn thấy được vô số chúng sinh đang trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ trong hàng nghìn hàng vạn thế giới.

Những con người quyen thuộc, những con người không hề quen biết, thậm chí ngay cả Mạc cũng kết nối với đội quân Nhân tộc, rơi vào vòng liên kết của Trật Tự.

“Có điều, sau khi cậu và chúng ta kết nối rồi, định làm thế nào để mang đi hết toàn bộ chúng sinh?” Tổ Tiên Vạn Rồng nói.

Cố Thanh Sơn nói: “Bảo mật... Đợi lát nữa mọi người sẽ biết.”

Tổ Tiên Vạn Rồng trừng mắt nhìn hắn.

Cố Thanh Sơn dời mắt, vươn hai tay, một bên cầm tay Tô Tuyết Nhi, bên còn lại cầm tay Laura.

“Tuyết Nhi, Laura, hai người chọn ra một hàng ngũ, mang theo trước.”

Chờ hai người bọn họ xong xuôi, Cố Thanh Sơn mới quay về phía hư không, nói:

“Ta đã chuẩn bị ổn thỏa, xin hãy tiến hành thuyết minh tương ứng.”

Theo thỉnh cầu của hắn, trong hư không lập tức xuất hiện dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi:

[Đã lựa chọn xong sách lượng ứng chiến.]

[Đã lựa chọn xong phương pháp mang theo chúng sinh: Ngủ say.]

[Đã lựa chọn xong cách thức xâm nhập: Lẻn vào.]

[Nhắc nhở đặc biệt.]

[Lục Đạo Luân Hồi là binh khí tối cao của chúng sinh, có thể tiến hóa khong ngừng, khi nó hoàn thành tiến hóa, phương thức ban phát sức mạnh sẽ là: ...]

[...]

[...]

[Chú ý: Sức mạnh của hàng ngũ tối cao chỉ có thể duy trì liên tục bảy giây, sau đó bởi vì tiêu hao hết sức mạnh mà chìm vào ngủ say.”

[Khi ngài nói bắt đầu, tất cả sẽ bắt đầu.]

Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, trầm tư giây lát, trong lòng nhớ lại toàn bộ quá trình.

Tô Tuyết Nhi và Laura đứng trước mặt hắn.

Những Người Chờ Đợi vây quanh bốn phía.

Mọi người đang nhìn hắn.

Không lâu sau.

Cố Thanh Sơn mở mắt ra, nói: “Bắt đầu.”

Trong nháy mắt, trên người hắn phát ra ánh sáng chói mắt đến cực điểm, sau đó ngưng tụ thành vô số đường sáng sau lưng hắn.

Lại có vô số giọng nói, cùng hắn thì thầm:

“Ta là Tử Vong, là tận cùng của thời gian, là khởi nguồn của hủy diệt, là hết thảy hoang vu và kết thúc, là hóa thân của hủy diệt tối cao.”

“Ầm!”

Không gian và vạn vật biến mất.

Giao diện chữ viết màu đỏ trong không trung biến mất.

Cùng lúc đó, toàn bộ dòng chảy hư không hỗn loạn xảy ra biến hóa chưa từng có.

Người khổng lồ đóng băng biến mất.

Người Chờ Đợi không thấy đâu.

Tô Tuyết Nhi và Laura cũng không còn bóng dáng.

Trên đảo Thời Không, Anna, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Barry, Tiểu Miêu cũng hoàn toàn biến mất.

Trong toàn bộ hư không, toàn bộ chúng sinh mang theo Trật tự đều không còn bóng dáng.

Tất cả hóa thành tĩnh mịch.

Trong bóng tối, chỉ thấy một luồng ánh sáng phát ra, soi sáng thế giới vô tận, không có chỗ nào mà nó không phủ tới.

Ánh sáng xuyên phá thời không vạn vật, trong nháy mắt đã biến mất, sau đó lại xuất hiện dưới đáy vực sâu vĩnh hằng.

Dưới vực sâu vĩnh hằng, phân thân của Thiên Đế khổng lồ đến mức không thể nhìn thấy toàn thân lập tức có cảm giác.

Một đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn hé mở.

“Là... Ai...”

Âm thanh rền vang truyền khắp toàn bộ không gian.


Bạn cần đăng nhập để bình luận