Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2218. Giết? Hay là lừa gạt? (1)


Đánh dấu

Trước kia đi gặp các đồng liêu.
Có người vỗ ngực bao tiệc rượu buổi tối, sau đó có người đãi toàn bộ bàn tiệc của ngày hôm sau, có người nói tới lúc đó gọi mấy cô nương nhỏ ra, đảm bảo thỏa mãn được hắn, thậm chí còn có người muốn kết nghĩa anh em.
Mọi người dặn hãy tới sớm một canh giờ, đánh bài trước một hồi.
Còn vô số điều khác, tuy rằng có hơi ngột ngạt nhưng quả thật khiến Cố Thanh Sơn cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người.
Có lẽ mũi tên kia đã được đồn ra ngoài, các đồng liêu đều rất nhiệt tình.
"Lưu ca, lương của tuần thú chúng ta rất cao sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Sao lại hỏi như vậy?" Lưu tuần thú hỏi ngược lại.
"Vừa nãy đi ngang đệ có nhìn qua Định tửu lâu ở ngay giữa thị trấn, hình như chi phí không nhỏ - đây không phải rất phiền toái cho mọi người sao." Cố Thanh Sơn đáp.
"Haha, không có chuyện gì, cả huyện trong thành, có cái tửu lâu nào dám đến nha môn chúng ta lấy tiền?" Lưu tuần thú không thèm để ý mà đáp.
Cố Thanh Sơn gật gù, lại nói: "Bài bạc - tiểu đệ mới đến, không có tiền tài trong người, e rằng chỉ có thể đứng một bên mà xem."
Lưu tuần thú không để ý mà nói: "Đến lúc đó sẽ có người đưa tiền, cậu chỉ cần chơi vui vẻ là được."
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: "Có người đưa tiền?"
"Đúng vậy, tùy tiện gọi một số thương gia lơn đến, bọn họ sẽ chuẩn bị tiền đầy đủ, đệ không cần bận tâm làm gì." Lưu tuần thú nói.
"Vì sao lại vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lưu tuần thú vỗ ngực nói: "Bình an cả nơi đây đều dựa vào sự bảo vệ của chúng ta, bọn họ chi một chút tiền có tính là gì?"
Cố Thanh Sơn đáp lời: "Điều này cũng đúng, vậy bài bạc và ăn cơm đệ không có vấn đề gì, nhưng mà có vị Lý đồng liêu bảo tới lúc sẽ gọi mấy cô nương nhỏ-"
"Hahaha, đệ yên tâm, người hắn tìm đều rất đàng hoàng, chỉ hai từ thôi - an toàn!" Lưu tuần thú nói.
"Đàng hoàng?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Cố lão đệ, toàn bộ thành đều là nhà của Huyện lệnh đại nhân của chúng ta, chúng ta tuân mệnh bảo vệ một phương. Bọn tiện dân không có tiền hoặc là bỏ tiền, hoặc là bỏ sức, nói chung phải nghĩ cách hầu hạ thật tốt chúng ta, như vậy chúng ta mới có sức mạnh để bảo vệ bọn họ, không phải sao?" Lưu tuần thú nói.
"Nếu như bọn họ không nghe theo?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Muốn sống thì phải làm theo quy tắc." Lưu tuần thú nói một cách hời hợt.
Cố Thanh Sơn cười nói: "Thì ra là vậy, hiểu rồi."
Hai người họ phi nước đại, rất nhanh đã rời khỏi thành, đi đến bến phá ở ngoại thành
Nơi thành cách thị trấn cũng không xạ, chỉ có mấy chục dặm đường, có đậu vài chiếc thuyền qua sông ở đây.
Hai người xuống ngựa, đi về hướng bờ sông.
"Đợi lát nữa đệ ném con dấu này xuống sông, mọi việc coi như xong xuôi." Lưu tuần thú nói.
"Đơn giản như vậy sao?" Cố Thanh sơn hỏi.
"Có thể sẽ có thủy quái bị quấy rầy, lỡ như mà có thật, vậy thì phải xem bản lĩnh của đệ." Lưu tuần thú nói.
Hắn đưa con dấu cho Cố Thanh Sơn, sau đó lui về sau một khoảng.
Cố Thanh Sơn vừa nhận lấy vừa nhìn, thấy trên con dấu có khắc hai kí tự nhỏ:
"Cửu Bình."
Cửu Bình -
Hình như là tên của một trấn gần đây.
Cố Thành Sơn nhìn Lưu tuần thú, trong lòng hơi nghi ngờ.
Lưu tuần thú đứng xa la lên: "Làm sao vậy?"
Cố Thanh sơn cũng hô: "Phía trên này có hai chữ!"
Lưu tuần thú hô: "Trên đó viết gì?"
Cố Thanh Sơn muốn nói thì bỗng nhiên trong lòng hơi dao động.
Lưu tuần thú giữ con dấu này suốt đường đi, lúc này lấy ra thì hai chữ trên con dấu còn hướng về hắn ta, lẽ nào hắn ta không nhìn thấy.
Hay là -
Cố Thanh Sơn quay trở về, đưa con dấu cho Lưu tuần thú: "Ca xem, mặt trên có hai chữ."
Lưu tuần thú híp mắt nói: "Đúng là có hai chữ, mắt ta nhìn không rõ, trên đây viết gì?"
Trong lòng Cố Thanh Sơn xuất hiện một ý nghĩ, lập tức nói: "Phụ lòng lão ca, đệ lớn lên ở thôn sơn, không biết đọc chữ."
Lưu tuần thú tựa như thở phào nhẹ nhõm, cũng đáp lại: "Không có gì, ta cũng không biết rõ."
- Vậy thì khó xử.
Hai người im lặng một hồi, nhìn nhau một chút rồi đột nhiên cười ha hả.
Trên mặt Lưu tuần thú cũng thân thiết hơn.
Cố Thanh Sơn cũng thân thiện hơn nhiều.
Nhưng mà...
Một tuần thú, đại diện cho sức mạnh của huyện nha, đồng thời phải làm các việc xấu, lại không biết chữ.
Trong lòng Cố Thanh Sơn xuất hiện vô số ý nghĩ, tiếp tục nói: "Chữ đầu tiên đệ thấy người khác nói qua, nhìn như là cửu, chữ thứ hai thì không biết."
Lưu tuần thú vỗ đùi, chợt nói: "Vậy ta biết, nếu chữ thứ nhất là cửu, chữ thứ hai tất nhiên là bình."
"Tại sao là bình?"
"Bởi vị thị trấn bên dưới chúng ta có một thôn gọi là Cửu Bình, những thôn khác đều không có chữ cửu này."
Hắn lại giục Cố Thanh Sơn: "Được rồi, trước tiên đệ làm việc đi, sau đó ta nói với đệ."
Cố Thanh Sơn không còn cách nào, chỉ đành cầm con dấu đến bờ sông, quay đầu lại nhìn về phía Lưu tuần thú.
- Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.
Cố Thanh Sơn nói thầm trong lòng, tay cầm con dấu ném vào giữa lòng sông.
Ầm!
Con dấu chìm vào trong nước, rất nhanh biến mất không còn tăm hơi.
Nước sông như nước sôi cứ thế mà sôi trào.
Một con cá lóc sáu mắt từ dưới nước hiện lên, nhảy vọt về phía Cố Thanh Sơn.
Có tiếng sét nổ đùng trên Thanh cung dài.
Chỉ một thoáng, mũi tên đã bắn trúng cá lóc, đánh bay nó ở giữa không trung.
Tay Cố Trường Sơn cầm Thanh cung dài run lên, nó như cái một bóng, không ngừng bắn ra mấy chục mũi tên.
Những mũi tên kia vẽ ra những hình cung thê thảm giữa không trung, dồn dập cắm trên sáu con mắt của cá lóc, sau đó đến toàn thân.
Rầm -
Cá lóc rơi xuống dòng sông rồi chìm xuống, cái bụng nổi lên trên, không cử động nữa.
Xác nó dần trôi ra xa theo dòng sông.
Cố Thanh Sơn đứng bên bờ sông một lát.
Giết chết con cá này khiến hắn nhớ lại không ít chuyện.
Lần này, ký ức khôi phục nhanh hơn mấy phần.
- Vì lẽ đó ngoại trừ lừa người ngoài, bản thân mình còn là một sát thủ?
Hắn nghĩ một hồi rồi cất cung lại, đi về phía Lưu tuần thú.
"Lưu lão ca, con dấu vừa nãy là xảy ra chuyện gì vậy?" Hắn hỏi
Lưu tuần thú nhìn vẽ mặt bình tĩnh của hắn, lại nhìn về phía bao đựng tên sau lưng hắn.
- Bao đựng tên đã trống rỗng rồi.
Một đạo công phu, hắn đã bắn tất cả bốn mươi hai mũi tên ra, không chừa một mống.
Lưu tuần thú thán phục: "Thân thủ của lão đệ khá lắm. Đó là con dấu của triều đình phát, mỗi khoảng thời gian thì sẽ phát đến thị trấn, chủ yếu dùng để trấn thủ Ngũ hành các nơi."
"Trên con dấu đó có khắc 'Cửu Bình', có phải là phát cho trấn Cửu Bình không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng là như thế, chỉ cần có con dấu, mức độ thôn trấn bị quái vật tập kích sẽ thấp đi một ít."
"Vậy thì sao ca lại bảo đệ ném con dấu xuống sông?"
"Bởi vì trấn Cửu Bình không còn tồn tại nữa."
"... Tại sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận