Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2220. Giết quỷ


Đánh dấu

Vừa đến đây, Cố Thanh Sơn đã hỏi thẳng:
"Lão Liêu, tôi đã nói rõ tình hình, ngài có cái gì giúp tôi không?"
Liêu Hành do dự: "Các cậu đi rồi, thật ra ta lại làm thêm một ít bom di cư, hiện đang mang theo bên người, nó có thể giúp cậu nổ tung mấy hành tinh."
"... Không cần, tôi chỉ cần uy lực nhỏ một chút." Cố Thanh Sơn đáp.
"Công suất bao nhiêu?" Liêu Hành hỏi.
"Nổ tung một kiến trúc to khoảng hai sân bóng đá." Cố Thanh Sơn đáp.
Liên Hành trả lời: "- Quy mô nhỏ như vậy sao? Vậy hiện giờ tôi cũng không có sẵn, chỉ còn một quả bom hẹn giờ miễn cưỡng sử dụng được."
Cố Thanh Sơn đáp: "Đưa tôi, sau đó ngài trở về ngủ đi."
Liêu Hành hoảng hốt, ông vội nói: "Chờ chút! Cho tôi ở lại tham quan thế giới này một chút, tôi sẽ tìm hiểu một chút về phong thủy của nơi này."
Cố Thanh Sơn đáp: "Kỳ thực ngài muốn đi ngắm phụ nữ ở thế giới này chứ gì."
Liêu Hành nói một cách lúng túng: "Ha ha, lão Cố, cậu hiểu tôi."
"- Đưa bom đây." Cố Thanh Sơn đưa tay ra.
"Đây."
"Được rồi, bye bye."
Cố Thanh Sơn thẳng tay hủy bỏ "Yêu Nguyệt".
Bóng dáng của Liêu Hành ở trong sân nhất thời biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng trong tay Cố Thanh Sơn lại có thêm một chiếc hộp hình vuông đụng bom.
Cố Thanh Sơn cũng xuất thân từ nghiên cứu sinh máy móc, bỏ ra chút thời gian, hắn tự mình nghiên cứu quả bom một lần.
"Cấu tạo máy móc gần như hoàn mỹ - người có tài như vậy sao lại bị phụ nữ cản bước chân phát triển chứ? Thật là không muốn hiểu."
Hắn thở dài một hơi, cất bom ở cái bọc sau lưng. Hắn cần cung tên và đao dài ra khỏi cửa.
...
Hoàng hôn.
Đèn rực rỡ mới lên.
Trên tửu lâu ồn ào tiếng người.
Không vì chuyện gì khác, hôm nay huyện lệnh lão gia tự mình giá lắm, quy cách đương nhiên sẽ không giống bình thường, toàn bộ tửu lâu đều bị bao hết.
Mấy người thương gia lớn khom lưng, không dám ngẩng đầu lên, trao những hộp quà và bao lì xì trên tay đi.
Trước khi khai tiệc, quan chức các cấp đều bỏ đi dáng vẻ kiêu ngạo, tụ tập một chỗ cùng nhau đánh bài.
Huyện lệnh đại nhân cũng thế, ngồi ở một bên vừa uống trà vừa cười tủm tỉm.
Những cô gái có sắc đẹp kia cười một cách miễn cưỡng, che giấu sự bất an lo sợ giữa lông mày, bưng trà dâng nước cho các quan viên, còn phải lau chùi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng không còn sớm nữa.
Đồ nhắm trên bàn tiệc rượu đã được chuẩn bị đầy đủ từ lâu.
Huyện lệnh đứng lên đầu tiên.
Sòng bạc lập tức dừng lại, mọi người vội vàng mời huyện lệnh đại nhân đến chủ vị.
"Cố tuần thú đâu?"
Huyện lệnh tùy tiện hỏi.
Lưu tuần thú nói: "Hình như còn chưa tới, hay là còn đang ngủ, ta đi hối thúc xem."
"Cũng được, chúng ta khai tiệc trước." Huyện lệnh nói.
Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang vọng khắp đất trời.
Toàn bộ tửu lâu rung lên, không ít chén trà chén rượu rơi xuống mặt đất.
Mọi người kinh hoàng không thôi.
Cách đó không xa, một ánh đỏ chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Lửa mạnh và khói đen quấn lấy nhau, giống như một con quái vật dữ tợn, bay thẳng lên trời.
- Đi lấy nước!
Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.
Ngay sau đó, sắc mặt của huyện lệnh thay đổi.
Các quan lại cũng thất sắc.
Hướng đó -
Huyện nha!
"Tất cả mọi người theo ta trở lại!" Huyện lệnh quát to.
"Vâng!"
Mọi người cuống quýt lao xuống, xông thẳng về phía huyện nha.
Trong thời gian ngắn nhất, bọn họ đã đến nói.
Ngoại trừ mấy vách tường bị cháy đen thui, cả huyện nha gần như bị san bằng.
Lửa còn đang cháy.
Khói đặc bay cuồn cuộn.
Nhưng lại có một người đứng trước huyện nha, ôm một cây cung trong ngực, đứng nhìn mọi người.
"Cố tuần thú! Ngươi có thấy chuyện gì xảy ra không?" Huyện lệnh quát hỏi.
Cố Thanh Sơn cười một cách sung sướng.
Hắn nhìn về khói và lửa ở phía sau, nói với một giọng như đang giới thiệu: "Ta thấy, thật ra mọi chuyện là như vầy -"
"Vừa nãy, ta cho nổ huyện nha."
Huyện lệnh đột nhiên ngừng bước.
Dáng vẻ của mọi người giống như không thể tin được.
"To gan!" Huyện lệnh quát một cách phẫn nộ.
Cố Thanh Sơn khoát tay nói: "Đại nhân không cần phải lo, những con dấu mà triều đình phát cho mỗi thôn, ta đã gom lại hết rồi."
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Huyện lệnh kìm nén cơn giận trong lòng, cắn răng hỏi: "Cố Thanh Sơn, rốt cuộc ngươi đang làm gì?"
"Không có gì, chỉ là thời gian ta nán lại trong sơn thôn khá dài, thường xuyên gặp quỷ, vì lẽ đó khi vừa đến huyện nha, ta lập tức phát hiện ra tung tích của quỷ." Cố Thanh Sơn đáp.
- Quỷ?
Chẳng biết vì sao, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua.
Cố Thanh Sơn đứng bên dưới tường ngói đổ vỡ, nhìn qua có thêm tí quỷ dị và ngột ngạt.
Mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới hắn hôm ấy, trong lòng lại có một cơn gió lạnh.
Hôm đó, Cố thanh Sơn từ phương xa mà đến, trong tay cầm chín cái đầu người, đứng trước huyện nha.
"Ngươi nói trong huyện nha có quỷ?" Huyện lệnh sầm mặt, ông hỏi.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn đáp.
"Quỷ đâu? Bị ngươi nổ chết rồi hả?" Huyện lệnh chế giễu một cách lạnh lùng.
Cố Thanh Sơn phiền não nói: "Không nổ chết, có điều cũng sắp bị."
"Có ý gì?" Huyện lệnh hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: "Ta tra xét một hồi, trăm dặm trong Phương Viên không có bất kì thôn trấn nào được trang bị con dấu thủ hộ, vì vậy nhiều năm liên tục bị quái vật các nơi tập kích, mọi người bị nỗi sợ ép buộc nên không thể không đi đến các thôn phía trước tìm một con đường sống."
"Tiếp đây, ta sẽ đi đến từng thôn trấn, thả con dấu ra trấn áp Ngũ Hành một phương, bảo vệ họ bình an."
Hắn vỗ vỗ túi bên hông, nhẹ nhàng nói tiếp: "Mỗi một con dấu đều tượng trưng cho an toàn tính mạng của vô số người, mạng người to ngang rời - ta nghĩ rằng dưới tình huống nguy cấp như vậy, chỉ có những con quỷ hám tiền khoác da người mới ngăn cản ta."
Hoàn toàn im lặng.
Không ai nói chuyện.
Thì ra hắn nói quỷ, là có ý này.
Cơ bắp trên mặt huyện lệnh co giật liên tục, trên người bỗng bùng lên sát ú.
"Cố Thanh Sơn, đây là ngươi muốn chết." Huyện lệnh nói.
"Ngày hôm nay, kẻ chết chỉ có quỷ, nếu là người thì vẫn có thể sống." Cố Thanh Sơn đáp.
Những tuần thú, người hầu, quan viên nhỏ nhìn nhau một lát.
Có mấy người thở dài một tiếng, nhanh chóng lùi ra xa.
Sắc mặt huyện lệnh tái đi.
"Đưa cung cho ta." Hắn ra lệnh.
Cung được trình lên một cách nhanh chóng.
Huyện lệnh nắm chặt thanh cung dài, quát lên: "Các ngươi tiến lên cho ta! Giết được hắn ai ai cũng có thưởng!"
"Vâng!"
Mọi người đều đáp một tiếng, xông về phía Cố Thanh Sơn.
Huyện lệnh thì đứng sau đoàn người, chậm rãi chờ thời cơ thích hợp để tấn công.
Cố Thanh Sơn ném cây cung dài của mình sang một bên, trở tay nắm thanh đao.
Hắn đứng yên bất động nhìn đoàn người mãnh liệt này, trong miệng thì thầm khinh thường:
"Tới đây... Ta cảm nhận được niềm vui thích dùng đao."
"... Chuyện giết quỷ này, ta rất thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận