Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2227. Lục Đạo Quỷ Sự (1)


Đánh dấu

May mắn, hai người tránh khỏi trường thương, mắt mở trừng trừng nhìn tầng mây trên bầu trời bị thanh trường thương quét sạch, cả vùng đất núi non trùng điệp cũng bị san thành đất bằng một cách chớp nhoáng.
Trường thương bay cực nhanh, chỉ một thoáng đã không còn thấy bóng dáng.
Tim Diệp Phi Ly đập loạn cả lên, thất thanh nói: “Đây là chiêu thức gì thế?”
Cố Thanh Sơn mím môi thật chặt, nhất thời vẫn chưa đáp lại.
Trước chiêu thức như vậy, hai người đến một chỗ để phản kháng cũng không có.
Nếu như bị đánh trúng, nhất định sẽ chết.
Chiêu thức có uy lực như vậy, nhất định là thần kỹ Lục Đạo.
Cái tên truy sát kia đã thức tỉnh thần kỹ Lục Đạo!
Đối mặt với kẻ địch như vậy, mình và Diệp Phi Ly không có phần thắng.
Trừ khi...
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Chúng ta đi.”
“Đi đâu? Đi làm gì?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Bay về phía đông, trướch ki người kia đuổi kịp, chúng ta phải tiếp tục giết chết quái vật ngũ hành.” Cố Thanh Sơn tỉnh táo nói.
"Cái gì!"
Trời đã sáng.
Diệp Phi Ly bay trên bầu trời.
Cố Thanh Sơn đứng trên lưng hắn ta.
Hai người đều không nói chuyện.
Mặc dù hai người bọn họ đều đã quen với những cảnh tượng hoành tráng, nhưng vừa rồi trong khoảnh khắc thanh trường thương này vừa xuất hiện, bọn họ suýt chút nữa là chết rồi.
Nếu không phải kịp thời tránh sang một bên...
“Gã thực sự đuổi không kịp?”
Rốt cuộc, Diệp Phi Ly nhịn không được hỏi.
Chiêu đó thực sự quá kinh khủng.
Nếu như đối phương đuổi theo, hai người tuyệt đối không phải đối thủ.
Cố Thanh Sơn giải thích: “Gã chỉ thức tỉnh một chiêu thần kỹ ấy thôi, thực lực trên những phương diện khác đích thực còn bị phong ấn.”
Diệp Phi Ly thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Còn may còn may.”
“Đúng.” Cố Thanh Sơn trấn an hắn ta: “Tuy gã cưỡi một con ngựa, nhưng cậu toàn lực phi hành, hắn căn bản đuổi không kịp chúng ta.”
Nói đến đây, Cố Thanh Sơn đột nhiên im bặt.
Đuổi không kịp...
Quả thực đuổi không kịp.
Nhưng một chiêu kia của đối phương căn bản không cần tới gần, hoàn toàn có thể thực hiện công kích ở khoảng cách xa.
Mỗi một quái vật đại diện cho ngũ hành đều có hình thể khổng lồ, tính tình hung hãn.
Nếu mình chiến đấu với quái vật, đôi bên phát ra động tĩnh chiến đấu, cho dù ở khoảng cách rất xa cũng có thể cảm ứng được.
Nếu như người truy sát kia cảm ứng được động tĩnh, phóng ra một chiêu thần kỹ lục đạo kia từ khoảng cách mấy trăm dặm...
Mình còn kịp chạy sao?
“Phi Ly, hạ xuống trước đã.”
“Được.”
Hai người đáp xuống vùng núi.
Bốn phía yên tĩnh, không có bất cứ dị thường nào.
Ngay từ trước, nơi này đã bị Cố Thanh Sơn dùng con dấu trấn áp, cho nên đám quái vật kia sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Trừ khi có người cố ý khiêu khích.
Cố Thanh Sơn tiện tay quăng ống đựng tên sau lưng đi, lục trong bao lấy ra một ống đứng tên khác.
Đây là ống cuối cùng rồi.
Hắn khom lưng nhặt lên một viên đá, dùng hết sức ném mạnh.
“Ầm!”
Hòn đá rơi vào một đầm lầy.
Sau vài hơi thở.
Một đôi đồng tử dựng thẳng bốc lửa hừng hực từ trong đầm vọt ra.
Đó là một con rắn khổng lô dài mấy trăm mét, quanh thân phát ra ánh sáng đỏ hệt như dung nham.
Nó vừa mới xuất hiện, không khí lập tức trở nên vặn vẹo, nhiệt độ cũng đột nhiên tăng vọt.
Cố Thanh Sơn rút ra một mũi tên từ sau lưng, đặt lên dây cung.
“Xoạt!”
Mũi tên xẹt qua thành một đường hình vòng cung, bắn thẳng tới chỗ rắn khổng lồ.
Thân rắn uốn cong một cái.
Nó có thân thể khổng lồ như vậy, nhưng hành động lại linh hoạt vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ nghe “phặp” một tiếng, tên bay qua ao đầm, ghim vào một cây đại thụ.
Đôi đồng tử dựng thẳng của rắn khổng lồ bỗng nhiên trợn to, tỏa ra khí thế hung tàn.
Mình vậy mà lại bị hai con mồi nhỏ bé khiêu khích.
“Khè khè khè!”
Rắn khổng lồ thè lưỡi, há miệng phun một ngụm về phía trước.
Dung nham cuồn cuộn như nước lũ từ trong miệng nó phun ra, nhanh chóng bao vây lấy Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly không chút do dự, bắt lấy Cố Thanh Sơn bay đi.
Hai người vừa bay vừa nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy khắp vùng núi đều là dung nham nóng bóng đang tuôn chảy, lửa trên núi đã không thể khống chế được nữa, đang không ngừng lan rộng.
Khói mù cuồn cuộn, phóng lên cao.
Động tĩnh như vậy đã được tính là cực lớn, sợ rằng từ xa cũng có thể nhìn thấy nơi này đang xảy ra chiến đấu.
“Được rồi, chúng ta rút lui.” Cố Thanh Sơn nói.
“Con quái vật này khó đối phó, nhưng trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu mà chúng ta đã đi?” Diệp Phi Ly không hiểu ra sao.
“Phía bên kia... Chúng ta chạy... Nhanh!” Cố Thanh Sơn quát.
Diệp Phi Ly lập tức gia tăng tốc độ, bay vút đi dưới ánh nhìn chăm chú của con rắn khổng lồ kia.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Hai người nhanh như điện chớp, đã bay được hơn mười dặm.
Bỗng nhiên, trong hư không xuất hiện một luồng khí tức không rõ.
“Cảm giác này là...”
Diệp Phi Ly biến sắc, lần nữa gia tăng tốc độ, tranh thủ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh trường thương che khuất bầu trời đang từ một nơi xa xôi bay tới.
Thanh trường thương này tỏa ra cảm giác thê lương mà xưa cổ, quét sạch hết thảy mọi thứ trên bầu trời và mặt đất nơi nó đi qua.
Trong không khí phát ra một tiếng rít gào chói tai.
Trong gió thổi dữ dội, trường thương gào rít xé gió bay qua vùng núi bốc chảy tỏa ra làn khói mù mịt.
Rắn lửa khổng lồ dài trăm mét vọt lên, giống như muốn chống lại trường thương, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã bị tiêu diệt.
Cả ngọn núi bị san thành đất bằng.
“Bị một tên ôn thần như này theo đuôi, làm sao đi giết quái vật?” Diệp Phi Ly nhịn không được nói.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng quan sát, không đáp lại.
Các thôn trang xung quanh huyện nha cũng không cách xa nhau, nếu mình và quái vật xảy ra chiến đấu, chắc chắn sẽ bị tên truy sát kia phát hiện.
Thần kỹ Lục Đạo của gã cũng không phải để làm cảnh.
Mình không thể không lo lắng về thần kỹ Lục Đạo kia.
Vậy...
Rời khỏi vùng này?
Cũng không ổn.
Lần này chạy được rồi, đối phương chắc chắn cho rằng tốc độ di chuyển của mình nhanh.
Lỡ như đối phương bù đắp thiếu sót này, mà Diệp Phi Ly lại lần nữa rơi vào ngủ say, vậy lần sau gặp lại mình phải làm thế nào?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lóe lên, chợt phát hiện một chút khác thường.
“Phi Ly, cậu nhìn kìa.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly nhìn theo.
Chỉ thấy sau khi rắn lửa khổng lồ bị tiêu diệt, ngưng tụ thành một đốm lửa yếu ớt trên bầu trời, từ từ rơi xuống mặt đất.
“Hả? Đốm lửa kia có sinh mệnh... Con rắn kia không chết?” Diệp Phi Ly giật mình hỏi.
“Hẳn là có thể sống lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận