Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2230. Nàng ta tới rồi! (2)


Đánh dấu

Trong lòng Cố Thanh Sơn thầm cân nhắc, nói: “Ngươi không cần biết tên của các thiên ma, ta đang đuổi theo Thánh Tuyển Giả của Ác Quỷ đạo, không bằng chúng ta cùng nhau hành động, chờ bắt được người đó rồi, đây chính là lập được công lớn, đến lúc đó ta và ngươi sẽ cùng trở về Thiên Đình, báo cáo công lao của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Gã đàn ông ngây người.
Đây là đang trưng dung mình.
Đợi chút.
Đợi chút đợi chút.
Không phải mình đến bắt hắn sao? Sao lại bị hắn trưng dụng thế này?
Trong lòng gã đàn ông trung niên rối rắm, vừa sợ để tội phạm quan trọng bỏ chạy, vừa sợ đắc tội Thánh Tuyển Giả Hoàng Tuyền, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Cố Thanh Sơn vừa nhìn vẻ mặt của gã đã biết trong lòng gã đang nghĩ gì.
“Ha ha ha ha...” Cố Thanh Sơn cười ra tiếng, nói: “Ta cũng biết lo lắng trong lòng ngươi, nhưng việc này vốn là cơ mật, giữa ta và ngươi cách nhau mấy cấp bậc, ngươi không biết chuyện cấp trên cũng là bình thường, nếu không chúng ta đánh một trận, lấy thực lực nói chuyện.”
Gã đàn ông trung niên nhìn Cố Thanh Sơn với vẻ không thể tin nổi.
Nếu thực sự là tội phạm giết người, lúc mình vừa mới xuất hiện hắn sẽ lập tức phản kháng kịch liệt.
Nhưng hắn lại nói nhiều lời với mình như vậy, sau đó mới đề nghị đánh một trận.
Nếu không phải quan trên, sao lại muốn nói với mình nhiều chuyện như vậy.
Nói nhiều chuyện như vậy rồi, sau đó lại đổi ý, muốn đánh một trận, lấy thực lực nói chuyện.
Đây không phải là vẽ vời thêm chuyện?
Xem ra thân phận của đối phương xác thực là quan trên.
Gã đàn ông trung niên trở nên cung kính, dò xét: “Đại nhân, thần kỹ Lục Đạo của ta không thể thu lực lượng về được.”
Cố Thanh Sơn xắn tay áo, vẻ mặt có phần khổ sở, nói: “Không cần lo lắng, ngươi không giết được ta, ngược lại là ngươi có thể sẽ chết... Lỡ ta thất thủ thì phải làm sao mới được?”
“Ý của đại nhân là...” Gã đàn ông trung niên nói.
“Một chiêu đi, một chiêu thì cơ hội sống của ngươi sẽ lớn hơn một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Một chiêu.
Gã đàn ông trung niên lại tin tưởng thêm một phần.
Nếu không phải thực lực cao siêu thì sao dám nói như vậy?
Làm vậy sẽ chỉ chết càng nhanh mà thôi.
Nếu quả thật chỉ cần một chiêu đã hạ được mình, vậy đã chứng minh thân phận của đối phương.
Gã đàn ông trung niên thu lại trường thương, trước tiên thi lễ một cái, sau đó bày ra tư thế, cung kính nói:
“Đại nhân, ta sắp ra tay rồi.”
“Ừ, chỉ cần toàn lực ra tay.” Cố Thanh Sơn nói.
Chỉ có một chiêu thôi.
Đợi lát nữa chú ngữ Hồng Long được kích hoạt, khiến gã dùng thương tự đâm chính mình, sau đó mình nhân cơ hội ra tay, giết được thì giết, không giết được thì cũng chẳng sao cả, dù sao thì cũng đừng hòng thương tổn được mình chỉ bằng một chiêu.
Tốt nhất là người này có thể sống sót.
Sau này khi mình giết chết quái vật ngũ hành, còn có thể sử dụng gã.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đang tính toán, bỗng nhiên lông mày nhướng lên một cái.
Gã đàn ông trung niên dường như cũng có cảm giác.
Hai người cùng nhìn vào một hướng.
Ở phương hướng kia không có ai, lại truyền tới một luồng sát khí vô cùng tàn bạo.
“Khí thế kinh người, là thủ hạ của đại nhân?” Gã đàn ông trung niên hỏi.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm không nói.
Nếu đối phương đã hỏi như vậy, chắc chắn không phải đồng bọn của gã.
Người tới là ai?
Hắn đang suy nghĩ, chỉ thấy cuối đường núi, có một con tuấn mã đang chạy tới nhanh như bay.
Một cô gái ngồi trên lưng ngựa.
Nàng vung thanh đao trong tay lên!
Sắc mặt Cố Thanh Sơn chợt biến, quát lên: “Đao hạ lưu nhân!”
Cô gái hừ lạnh một tiếng.
Đao trong tay nàng biến mất.
Một trận gió thổi qua trước mặt, mang theo cảm giác cô tịch.
“Phập!”
Một cái đầu người văng lên thật cao.
Gã đàn ông trung niên vừa mới vung trường thương trong tay lên, thi thể không đầu đã ngã trên mặt đất.
Từ xa, giọng nói của cô gái theo gió thổi tới:
“Ta tới cứu ngươi, ngươi đang giả danh lừa bịp?”
Một cái đầu bắn lên trên trời.
Ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Mây xám âm u.
Bầu trời đen kịt.
Ngọn núi lớn màu đen chập trùng liên miên, bao quanh một con sông với nước màu vàng nhạt.
Trên sông sinh hơi nước, sông lớn độ vong nhân.
Thế giới Hoàng Tuyền xuất hiện!
Cố Thanh Sơn nhìn tới với vẻ chăm chú, cũng hiểu rõ một vài điều.
Thời điểm này giống với khi Huyện lệnh tử vong.
Mỗi khi một thánh tuyển giả chết đi, Hoàng Tuyền đạo đều sẽ xuất hiện, tiếp nhận hồn phách của thánh tuyển giả.
Bỗng nhiên, hồn phách của người đàn ông trung niên xuất hiện trong hư không.
Gã ta trợn mắt nhìn cô gái cầm đao phía dưới, gầm rú với vẻ thù hận: "Đáng chết! Đáng chết! Ta đã thức tỉnh thần kỹ lục đạo, thế nhưng cơ duyên này lại bị ngươi phá hủy, chờ ta luân hồi trở lại, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Cô gái cầm đao kia nghe nói vậy thì nở một nụ cười, thả thanh trường đao ra.
Trường đao lơ lửng giữa hư không, tản ra thành từng đoạn xương trắng, rồi sau đó xương trắng lại phát triển thành từng bộ xương hoàn chỉnh, rồi tiếp tục phát triển...
Cuối cùng hóa thành bảy cô gái mặc cung trang màu đen.
Hồn phách kia khi nhìn thấy bảy cô gái mặc cung trang màu đen này thì bỗng như nhớ lại thứ gì đó, lắp bắp: "Thiên Ma Chân Hồn đao! Chờ đã... đừng giết..."
Câu nói của gã ta bị cắt đứt.
Bảy cô gái mặc cung trang đồng thanh hát vang: "Hoàng Tuyền lộ viễn, vong chi nại hà, luân hồi đa khổ, bất như hưu khứ." (Đường Hoàng Tuyền xa xăm, cầu Nại Hà làm người quên đi mọi thứ, luân hồi là khổ, không bằng dừng lại.)
Ngay sau đó, thế giới Hoàng Tuyền giống như bị cố định lại, ngay cả hồn phách của người đàn ông trung niên kia cũng không thể cử động được.
Vào lúc này, cô gái ngồi trên ngựa mới nhảy lên, giống như một tiên nữ trên trời, rơi nhẹ tới trước người Cố Thanh Sơn.
Cô đón lấy chiếc đầu từ trên không rơi xuống, rồi nói nhỏ: "Ta chưa bao giờ sợ ngươi báo thù, thế nhưng ngươi không có cơ hội."
Cô nhắm đôi mắt mình lại, tới gần cái đầu lâu kia rồi hít một hơi thật sâu.
Ngay sau đó, một chuyện lạ xuất hiện...
Hồn phách kia sắp nhập Hoàng Tuyền, thế nhưng khi cô gái kia hít sâu, thì lại bị kéo ra khỏi thế giới Hoàng Tuyền.
Toàn bộ hồn phách nhập vào trong đầu lâu, rồi hóa thành từng sợi khói mảnh, bị cô gái kia hít vào xoang mũi, rồi biến mất hoàn toàn.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Thế giới Hoàng Tuyền dần dần mờ dần, trong suốt, rồi biến mất khỏi nơi đây như một giấc mộng vậy.
Thế giới khôi phục như ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận