Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2243. Trở tay (2)


Đánh dấu

Trong quán rượu, một tầng sương mù nhàn nhạt xuất hiện.
“Van xin cậu, tha cho tôi.” Người phụ nữ cuống quýt nói.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Toàn bộ mọi việc đều là cô yêu cầu, cô cầu xin tôi, tôi có cách gì?”
“Cậu ra điều kiện đi! Chỉ cần cậu ra điều kiện, tôi sẽ có cách để tạm thời không phải chết!” Người phụ nữ kinh hoảng kêu lên.
Sương đen đang lẳng lặng lan trán khắp người ả.
“Được, điều kiện của tôi là... nói cho tôi biết làm sao mới có thể rời khỏi nơi này.” Cố Thanh Sơn nói.
Người phụ nữ biến sắc, lớn tiếng nói: “Cậu đổi điều kiện khác đi...”
Vừa dứt lời.
Sương đen trên người bỗng nhiên tăng vọt, bao vây lấy ả.
Ả phát ra một tiếng thét cao vút chói tai, toàn thân cũng không duy trì được hình thái n đầu, hóa thành một đống xương cốt bốc cháy.
“A a a a, không! Tôi không muốn bị ăn!”
Thi thể chìm trong lửa cháy, không cam lòng kêu lên.
“Phừng!”
Ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội, tạo thành một bàn tay khổng lồ với những móng tay sắc nhọn, kéo thi thể vào hư không, biến mất.
Lặng ngắt.
Trong quán rượu, mọi người câm như hến.
“Cô ta chết rồi.” Phục vụ nói.
Cố Thanh Sơn lập tức đứng lên.
“Chén rượu kia của tôi là bạn tôi mời khách, hôm nay là sinh nhất hắn... Cho nên tiền rượu tôi không thanh toán.”
Phục vũ nhìn lái xe.
Lái xe nhìn Cố Thanh Sơn một cái, không dám nói lời nào.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng đứng dậy, đi tới cửa quán rượu, đẩy cửa, đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh, ngay cả cơ hội kéo hắn lại cũng không có.
“Rầm!”
Cánh cửa sau lưng khép lại.
Hơi lạnh trong đêm phả vào mặt, Cố Thanh Sơn lại thở phào nhẹ nhõm.
May mà bọn họ không phản ứng kịp.
Đã gọi hai chén rượu, mà trên người mình căn bản không có tiền của thế giới này, lỡ như bị yêu cầu tính tiền, vậy cũng chỉ có lý do lái xe mời khách này còn nghe được.
Nếu như lái xe tìm một lý do thay đổi người trả tiền thì rất có thể mình cũng sẽ giống như người phụ nữ kia, không còn bất cứ lý do chính đáng nào để nói.
Đến quán nhà người ta gọi này gọi nọ sau đó không trả tiền, cái này gọi là vô lại, bất cứ lý do gì cũng đều là ngụy biện.
Đúng vậy, đây là nhược điểm trí mạng của mình.
Tiền.
Nhược điểm lớn nhất của mình lúc này chính là không có tiền.
Thời gian quá gấp.
Mình cũng chưa quen thuộc với nơi này.
Có cách nào có thể tránh né nhược điểm này?
Cố Thanh Sơn cất bước, đón gió lạnh trên đường cái.
Đêm đã khuya.
Trên đường gần như nhìn không thấy người, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe ngựa vội vàng đi qua đường lớn.
Xe ngựa.
Cố Thanh Sơn dừng bước, đổi một phương hướng khác.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, nhanh chóng trở về đường cũ, đi tới chỗ dãy xe ở lối vào thôn trấn.
“Xin chào, quý khách, ngài đã trả phí đỗ xe, có thể lấy lại chiếc xe được đậu ở đây.”
Ông chủ dãy xe nói.
“Không vội, tôi muốn bán xe.” Cố Thanh Sơn nói.
“Bán? Xin hỏi xe ngựa của ngài là chiếc nào?” Ông chủ hỏi.
Cố Thanh Sơn khẽ liếc gã một cái, hỏi: “Ngươi không biết xe của ta là chiếc nào?”
Ông chủ khoanh tay nói: “Quý khách, ngày nào cũng nhiều người như vậy tới chỗ của ta đỗ xe, ta không thể nhớ hết được.”
Cố Thanh Sơn hơi trầm ngâm.
Vẻ mặt của ông chủ dãy xe không giống giả vờ, nhìn có vẻ như thật sự không biết xe của mình là cái nào.
Điều này chứng tỏ một việc...
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể kết luận, phải thử một chút.
Cố Thanh Sơn đi đến chỗ dãy xe, nhìn một số thông tin mua bán và cho thuê được nghi trên bảng hiệu, sau đó lại đi vài vòng quanh dãy xe, bấy giờ mới mở miệng gọi một tiếng:
“Làn phiền, phiền ngươi xem một chút, hai chiếc xe này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nhìn hắn.
“Cậu muốn bán xe?” Ông chủ hỏi.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Ông chủ lập tức đi tới, dạo một vòng quanh xe ngựa, nói: “Mười đồng vàng, không thể nhiều hơn được nữa.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cái giá này cũng quá thấp, ít nhất cũng phải thêm một chút.”
Ông chủ lắc đầu liên tục: “Tôi báo giá hữu nghị rồi đó, anh bạn.”
“Tôi cũng đã tìm hiểu giá cả thị trường, cái giá ông đưa ra quả thực hơi thấp.” Cố Thanh Sơn kiên trì nói.
Hai người lại nói chuyện một lát, ông chủ không chịu nhân nhượng, cuối cùng Cố Thanh Sơn đành phải chấp nhận cái giá này.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, chỉ vào cỗ xe ngựa bên cạnh: “Hai cỗ xe ngựa này thì sao?”
Ông chủ nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Cái xe ngựa này của người ta xa hoa hơn xe của cậu nhiều, hơn nữa kết cấu hợp lý, vật liệu bền chắc... Nếu là tôi, ít nhất được mười lăm đồng vàng, ít hơn một chút cũng không bán, cái giá này còn tính là thua thiệt đó.”
“Được rồi, mười lăm đồng vàng, giao dịch thành công.” Cố Thanh Sơn nói.
Ông chủ sững sờ.
Ông ta nhìn Cố Thanh Sơn, rồi lại nhìn hai cái xe ngựa.
“Đều là của cậu?” Ông chủ hỏi.
“Không, cái xe mười lăm đồng vàng là của tôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Ông chủ chỉ vào một cỗ xe ngựa, hỏi: “Vậy...”
Cố Thanh Sơn tùy ý nói: “À, cái xe mười đồng vàng là của bạn tôi, hắn còn chưa tới, tôi giúp hắn hỏi trước một tiếng.”
“Cái xe này của cậu... mười lăm đồng vàng là quá nhiều rồi.” Ông chủ khó nhọc nói.
“Chiếc xe ngựa này của tôi không chỉ xa hoa, hơn nữa kết cấu hợp lý, vật liệu bền chắc, tôi cũng không muốn nhiều, chỉ bán mười lăm đồng vàng, cái giá này còn tính là thua thiệt.... Nhưng tôi không để ý chút tiền này, dù sao ông cũng cần phải kiếm một chút, thấy sao?” Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Ông chủ bị chặn họng không biết phải nói thế nào.
Thật ra suy cho cùng, mười lăm đồng vàng cũng xem như có lợi nhuận.
“Được rồi, giao dịch thành công.” Ông chủ nói.
“Chờ một chút, tôi không nhận tiền mặt, có thể trả một vài thứ gì đó cho tôi được không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Bất cứ tiền tài gì chỉ cần vừa vào tay thì đã bị quyển sách kia lấy mất.
“Cậu muốn cái gì?” Ông chủ cau mày hỏi.
“Tôi muốn một chỗ ở, mỗi ngày ba bữa, chỉ cần một tháng là được... Sau đó lại cho tôi ngồi xe miễn phí là được rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Giao dịch thành công!” Lông mày ông chủ chợt thả lỏng.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi có phần xác định.
Xem ra tận thế khủng bố này có một bộ quy luật vận hành hoàn chỉnh.
Tuy nó vừa hung ác vừa kinh khủng, nhưng cũng không phải hoàn toàn chỉ vây quanh một kẻ địch.
Giống như ông chủ dãy xe này, từ đầu tới cuối chỉ nói chuyện làm ăn, chứ không làm con thiêu thân.
Như vậy xem ra...
Chỉ có một vài người đặc biệt biết được thân phận của mình, do đó mới nhằm vào mình.
Tìm ra bí mật đằng sau những người này thì mình sẽ có hy vọng rời khỏi nơi này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận