Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2244. Minh Bài! (1)


Đánh dấu

Sau khi bán xe, ông chủ dãy xe lập tức cung cấp chỗ ở.
Đó là một căn gác nhỏ nằm ở góc phố, hoàn cảnh yên tĩnh, hơn nữa còn không có người khác ở.
Cái này vừa khéo thỏa mãn yêu cầu của Cố Thanh Sơn.
Dù sao, phòng ốc là một không gian bảo hộ tối thiểu.
Trên thế giới này, người khác không có lý do chính đáng thì không cách nào xông vào một căn phòng nào đó.
Đám quái vật ghim hắn cũng không cách nào lập tức tìm hắn gây phiền phức.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, tiếp tục ngồi thiền.
Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần hắn đã tỉnh táo trở lại.
Căn phòng này cũng không tệ lắm.
Vừa nghĩ như vậy đã lập tức nghe thấy bức tường trong căn phòng truyền đến một loạt âm thanh yếu ớt.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài.
Hôm qua vừa mới vào cửa đã có mấy cái đầu người máu me đầm đìa lăn ra, ý đồ hù dọa hắn.
Thế nhưng đầu người mà Cố Thanh Sơn nhìn thấy còn ít sao?
Hắn lấy dây xích xỏ qua mấy cái đầu người đó, tùy tiện ném trên sàn nhà.
Kết quả nửa đêm chúng nó lại làm ồn, lăn qua lăn lại, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, chọc cho Cố Thanh Sơn nghỉ ngơi không yên.
Dưới cơn nóng giận, Cố Thanh Sơn đi tìm một cây gậy.
Hắn dùng gậy đâm vào miệng những cái đầu đó, cột chúng lại thành một chuỗi, dựng thẳng ở góc tường.
Lần này rốt cuộc cũng được yên tĩnh.
Bây giờ, trời đã sáng.
“A...”
Cố Thanh Sơn duỗi người, đi vào phòng rửa tay, mở vòi nước hứng nước rửa mặt.
Căn phòng này, ngoại trừ thỉnh thoảng xảy ra vài chuyện vô vị thì những thứ khác đều vô cùng tốt.
Hắn vừa nghĩ vừa cúi đầu rửa mặt, lại không hề phát hiện trong gương đối diện bồn rửa mặt dần dần xuất hiện một bóng đen.
Đó là một nữ quỷ u ám toàn thân phát ra khí lạnh.
Nữ quỷ dính sát vào gương, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn như có cảm giác, chợt ngẩng đầu một cái, rốt cuộc phát hiện đối phương.
“Có việc?” Hắn lau mặt, tùy ý hỏi.
Nữ quỷ cười gằn nói: “Người phàm đáng thương, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi...”
“Đừng chắn trước gương, ta đang rửa mặt.” Cố Thanh Sơn nhịn không được nói.
Nữ quỷ khựng lại.
“Ầm!”
Trên người cô ta bỗng bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, lạnh lùng nói: “Không một người sống nào có thể rời khỏi Cung Điện Sợ Hãi, bây giờ trong lòng ngươi không có nỗi sợ, nhưng không thể nào vĩnh viễn không cảm thấy sợ hãi!”
Nữ quỷ vươn một tay ra, xuyên qua tấm gương.
Tay cô ta hóa thành xương trắng giữa không trung, phát ra hơi nóng cuồn cuộn.
“Ví dụ như ngọn lửa này... nó có thể thiêu rụi ngươi... Bất kể là thân thể hay là linh hồn!”
Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ, lấy một ly nước đặt trên tay nữ quỷ.
Nữ quỷ sững sờ.
“Ngươi làm vậy là có ý gì?” Cô ta chất vấn.
Trong lúc nói chuyện, Cố Thanh Sơn đã nhanh chóng lấy ly về.
Hắn nhìn nước nóng bốc hơi trong ly, hài lòng nói: “Đun chút nước sôi.”
Nữ quỷ ngây ngẩn.
Cố Thanh Sơn lau sạch mặt, bưng ly lên rồi đi.
Trong phòng rửa tay, chỉ còn nữ quỷ vẫn ngây ngốc trong gương như cũ.
Đột nhiên...
Cố Thanh Sơn xuất hiện lần nữa.
“Thời tiết hôm nay như thế nào?” Hắn hỏi.
Nữ quỷ lặng im không nói, đột nhiên biến mất khỏi mặt gương.
Cố Thanh Sơn cảm thấy vô vị, lắc đầu, trở lại trong phòng khách.
Ở trên thế giới này, một khi lòng ôm sợ hãi, lập tức sẽ rơi vào kết cục không thể nào vãn hồi.
Nhưng nếu ngươi không sợ, vậy thì sẽ không có chuyện gì.
Trừ khi gặp phải đám quái vật lòng mang ác ý kia.
Cố Thanh Sơn đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.
Người trên đường đi lại vội vã, các cửa hàng hai bên đường cũng vội vàng đóng cửa.
Mấy phút sau.
Trên đường phố đã trở nên vắng vẻ.
Toàn bộ cửa hàng đều đóng chặt cửa, không bán hàng nữa.
Ánh mặt trời ảm đạm chiếu xuống đường phố không người, trong tĩnh mịch còn lộ ra cảm giác kinh hãi.
Lông mày Cố Thanh Sơn cau lại.
Trực giác cảm thấy không ổn, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Bên ngoài thị trấn truyền tới từng tiếng vang nặng nề.
Từ trước cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy một bóng ma khổng lồ đang tiến vào thị trấn.
Bóng ma này chính là luồng khí u ám vẫn luôn bao quanh thị trấn, khi nó ngưng tụ thành hình, cảnh tượng bên ngoài trấn nhỏ mới dần dần khôi phục bình thường.
Cố Thanh Sơn không biết quái vật này là cái gì.
Nhưng nhìn phản ứng của tất cả mọi người trong trấn, hoàn toàn có thể suy đoán ra mức độ hung tàn của thứ này.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Trái lại, trong lòng Cố Thanh Sơn cực kỳ bình tĩnh.
Bị nhốt lại trong ngôi mộ lớn của Hang Sâu Vạn Thú, trải qua hàng ngàn vạn năm mà không chết, cuối cùng vẫn có thể tồn tại trong thời đại Lục Đạo mở lại, tuyệt đối không thể nào là một tận thế đơn giản.
Nó nhất định phải có bản lĩnh gì đó thì mới có thể tiêu diệt hết thảy chúng sinh!
Vừa rồi nữ quỷ trong gương nói, hôm nay chính là ngày chết của mình.
Hiện mình đã mất hết thực lực.
Trên người chỉ còn lại một mảnh vỡ của thần kiếm Lục Đạo Định Giới.
Không có tiền.
Chủ có một thanh đao, một cây cung... Hơn nữa còn là binh khí tầm thường.
Ngay cả linh lực cũng không có.
Lỡ như quái vật tới đây quá mạnh mẽ, mình phải làm sao mới có thể giành phần thắng?
Cố Thanh Sơn nheo mắt, lấy ra một cái túi.
Đây là cái túi Diệp Phi Ly để lại cho mình trước lúc rời đi, bên trong chứa đầy nước tăng lực.
Thời gian một ngày trôi qua, Diệp Phi Ly phải trở về, chỉ để lại đống đồ uống này.
Cố Thanh Sơn mở túi nhìn thoáng qua, cẩn thận thắt trên lưng.
Trong chiến đấu, mấy thứ này tương đối quý giá.
Đúng rồi!
Nếu Diệp Phi Ly đã trở lại, không bằng gọi một người mới ra giúp đỡ!
Cố Thanh Sơn không chút do dự, rút đóa u lan luân hồi ra.
“Yêu Nguyệt” phát động!
Chỉ thấy trong hư không có một tia sáng màu đỏ nhỏ như sợi chỉ rơi xuống trước mặt hắn, hóa thành một cánh cửa, mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận