Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2264. Bại lộ!


Đánh dấu

Lưỡi kiếp lôi rốt cuộc cũng được giơ lên.
Kỳ Lân cười làm lành mà nói: "Đại nhân, giữ mạng ta lại tuyệt đối là chính xác, ta nhất định sẽ giúp được ngài rất nhiều."
Nó nhẹ nhàng để một cái túi tiền cao cỡ nửa người xuống mặt đất, lặng lẽ âm thầm mà đẩy một cái đến bên người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thờ ơ, chỉ lấy tay vỗ nhẹ lên túi tiền một cái.
Chỉ một thoáng, toàn bộ túi tiền đã xẹp xuống.
Kỳ Lân thấy đối phương chịu nhận tiền, không khỏi thầm thà lỏng một hơi.
—— Xem ra cái mạng này của mình đã được bảo vệ.
Cố Thanh Sơn lại không phản ứng đến nó, ngược lại nhìn về hướng hư không.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi hiện lên giữa không trung:
[Tiền hàng sung túc, đạt tới điều kiện trả khoản."
[Quyển Sách Của Đáy Biển đã thu khoản.]
[Chú ý, tiền nợ hôm nay của ngươi đã trả hết.]
[Ngươi còn nợ Quyển Sách Của Đáy Biển tiền tài của ba ngàn năm lẻ một ngày.]
[Cố lên!]
Cố Thanh Sơn nhanh chóng nhìn xong, trên mặt chả lộ ra biểu cảm nào.
Trả tiền chỉ là chuyện tầm thường.
Chuyện hắn thật sự quan tâm trong lòng, thật ra là Thần Khí cùng công đức.
—— Chuyện này có liên quan đến Sơn Nữ, thận trọng đến mức nào cũng không phải quá đáng.
"Kỳ Lân, ta có một câu hỏi." Cố Thanh Sơn nói.
"Đại nhân xin hỏi." Kỳ Lân cung kính nói.
"Công đức ít đi sẽ mất đi Thần Khí —— vậy công đức nhiều thì thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Có thể sẽ cho ngài một thần binh lợi hại hơn, cùng Thần vị đẳng cấp cao hơn." Kỳ Lân nói.
Cố Thanh Sơn nhướng mày, nói: "Nếu như Thánh Tuyển giả cũng không muốn binh khí càng lợi hại hơn, chỉ muốn muốn binh khí ban đầu của mình thì thế nào?"
"Không muốn binh khí lợi hại hơn? Chẳng lẽ sẽ có kẻ ngu ngốc như thế sao?" Kỳ Lân đại diêu kỳ đầu nói.
"Ngươi chỉ cầ nói cho ta biết đáp án." Cố Thanh Sơn nói.
"Không ai biết đáp án, bởi vì ngay cả Nhân Gian giới cũng còn chưa được lập, ai cũng không biết chuyện xa vời như vậy ——ngay cả Thiên Đình cũng không biết." Kỳ Lân nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Vừa nghĩ tới mất đi Thần Sơn Kiếm Lục Giới, cảm giác lo được lo mất tự nhiên sinh ra, mỗi một phút đồng hồ trôi qua thì cảm giác ấy càng mãnh liệt, cho nên hắn gần như không cách nào tỉnh táo lại.
"Phải làm thế nào mới có thể thu hoạch được số lượng lớn công đức?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ở bên ngoài thì chính là giết quái vật Ngũ Hành, nhưng nếu có cơ hội tiến vào nơi diễn ra chiến tranh Ngũ Hành thì có thể làm càng nhiều chuyện hơn rồi." Kỳ Lân nói.
"Tỉ như?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tỉ như những tận thế còn sót lại đang nấu thân trong Lục Đạo kia, quái vật cường đại đến từ dòng chảy hỗn loạn của hu không, thậm chí là Di tộc phản bội trong chiến tranh Lục Đạo lần trước, đây đều là vấn đề mà Lục Đạo Luân Hồi muốn bài trừ, cần Thánh Tuyển giả đi xử lý." Kỳ Lân giải thích.
"Thì ra là thế, ta hiểu —— "
Cố Thanh Sơn thu hồi trường đao, tiếp tục nói: "Hiện tại phát ra lời thề Lục Đạo, từ nay về sau đi theo ta, vĩnh viễn không bao giờ phản bội, như thế thì ta tạm tha cho ngươi một mạng."
Kỳ Lân thở dài nói: "Thôi được, ta tình nguyện phản bội Thiên Đình, cũng không nguyện ý mất đi tư chất Thánh Tuyển."
Đùng!
Ngực nó đột nhiên vỡ ra, máu tươi vãi đầy mặt đất.
Kỳ Lân hoang mang cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy vị trí ngực của nó xuất hiện một cục thịt.
Cục thịt này nhanh chóng hóa thành một con côn trùng có hai cánh trong suốt, toàn thân sắc thái sặc sỡ.
Con côn trùng này to chỉ chừng đầu ngón tay, Kỳ Lân lại như bị nó làm sợ cứng cả người.
Vẻ mặt Kỳ Lân biến ảo, phảng phất có chút phẫn nộ, lại có mấy phần không cam lòng và sợ hãi.
Nó đột nhiên nhìn về phía Cố Thanh Sơn, gào thét lên: "Cứu ta! Mau cứu ta!"
"Làm sao cứu?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn nhìn vào con sâu nhỏ kia, trong lòng tràn đầy cảm giác chẳng lành.
Nhưng mà không đợi Kỳ Lân đáp lại câu nào, con côn trùng màu sắc rực rỡ kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu sắc nhọn mà ngắn ngủi.
"Phản bội Thiên Đình, chết!"
Côn trùng kêu một tiếng, một mặt chui vào lồng ngực Kỳ Lân, một mặt lộ ra phía ngoài đột nhiên hóa thành hai chi như lưỡi đao.
Gương mặt Kỳ Lân cứng lại.
Nó đột nhiên phun ra một ngụm máu, đứt quãng mà nói: ". . . Ta. . . Ta chỉ muốn sống sót. . ."
Xoẹt ——
Thân thể khổng lồ của Kỳ Lân bỗng nhiên bị xé thành hai mảnh, trong dòng máu chảy ào ạt, nó ngã ấm xuống mặt đất.
—— Nó cứ như vậy mà chết đi.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy phía sau lưng rợn hết cả tóc gáy lên.
—— Một loại quái vật nào đó, chui ra từ trong bụng Kỳ Lân.
Thoạt nhìn nó không khác gì nhân loại, nhưng lại mọc ra một đôi chân trước như lưỡi đao.
". . . Phản bội Thiên Đình. . . Kết cục nhất định phải chết!"
Quái vật nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, không che giấu sát ý trên người chút nào.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng vung lên trường đao.
Kiếp lôi trên đao lập tức phát ra từng cơn réo vang kịch liệt.
"Giết một tên, lại tới một tên, chuyện thế này chừng nào mới chịu kết thú đây?" Cố Thanh Sơn thở dài nói.
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá, hiện tại ta sẽ đưa ngươi đến Hoàng Tuyền!" Thân hình quái vật lóe lên, lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Thật nhanh!
Cố Thanh Sơn hóa thành một tia chớp giật, trong nháy mắt đã tránh đi công kích của đối phương.
"Muốn chạy?"
Quái vật kêu lên một tiếng, thân hình tan thành một lưu quang, theo sát không bỏ ngay phía sau ánh chớp kia.
Đã thấy hai thứ ánh sáng đó vòng quanh thi thể Kỳ Lân, cứ ngươi truy ta đuổi, tốc độ nhanh đến cực hạn, kẻ nào cũng không có cách cắt đuôi được đối phương.
"—— ai nói ta muốn chạy!"
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người, dùng hết toàn lực vung mạnh đao chém về phía sau!
Quái vật phản ứng cực nhanh, lập tức dùng một chi như lưỡi đao dài mà nghênh đón ——
Đang!
Tựa như kim thạch đập vào nhau, tiếng vang chấn động vang thấu cả thiên địa.
Vô số ánh điện quang như bầy rắn uốn lượn bò đi tứ tán, trường đao trong tay Cố Thanh Sơn bị cắt thành hai đoạn.
Ánh chớp quay chung quanh con quái vật lượn lờ không ngừng, cuối cùng triệt để tán đi.
Rõ ràng đã bị đánh trúng, nhưng quái vật kia lại bình yên vô sự.
—— Thiên Kiếp hoàn toàn vô dụng với nó hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận