Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2285. Khát vọng duy nhất (1)


Đánh dấu

Ngay lập tức, Cố Thanh Sơn nghĩ tới một chuyện.
Hắn ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, thì thấy xung quanh đang có tuyết rơi.
Chẳng biết lúc nào, hắn đã bay trở về cánh đồng băng tuyết khi trước.
"A, con biết một loại bảo vật loại giam cầm ở nơi này."
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn về phía mặt đất.
Rồi hắn phân biệt phương hướng, cuối cùng cũng nhận ra nơi giam cầm khi trước.
"Đi, chúng ta xuống dưới đi!"
Một chiếc bao tay xuất hiện, đấm nhẹ vào người hắn.
Hai người rơi xuống một địa điểm nào đó như một vì sao chổi.
Khi sắp rơi xuống mặt đất, Cố Thanh Sơn lại dùng bao tay để giảm tốc, rồi chầm chậm rơi xuống mặt đất.
"Hey, lại gặp mặt." Cố Thanh Sơn chào hỏi.
Trước mặt hắn, quái vật đầu rắn thân người kia đang ngồi trong đống tuyết, trên người bị bảy, tám xích sắt màu đen quấn quanh người, bị xích tại một chỗ mà không thể động đậy.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quái vật hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Nơi này sắp bị hủy diệt, ta đang định thả ngươi ra ngoài." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Ngươi tốt như vậy à? Ta không tin đâu!" Quái vật hừ lạnh, nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Tạ Đạo Linh.
"Đúng là vật chất loại giam giữ, thế nhưng cũng không tính là bảo vật gì, thế nhưng dùng tạm cũng được." Tạ Đạo Linh nói.
Cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Cố Thanh Sơn bảo vệ nàng, hai người cùng tiến lên, đứng trước mặt quái vật.
"Ngươi muốn làm gì?"
Quái vật hỏi với vẻ cảnh giác.
Khi trước đã chịu rất nhiều đau khổ từ tên nhãi trước mắt này rồi, hiện tại nó không dám đánh nữa, nếu không may để thằng nhóc này nổi điên lên, thì kẻ bị lăng trì vẫn là nó mà thôi.
"Đừng cử động, ta sẽ tháo bỏ xiềng xích cho ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
Tạ Đạo Linh ngồi xổm xuống, lục tìm đầu dây sắt đang chôn dưới đất, rồi dùng tay chạm nhẹ dây sắt.
"Quang ám sinh diệt, vạn pháp tự hối."
Nàng niệm nhỏ một câu.
Ngay sau đó, dây sắt kia hóa thành một con rắn màu đen, từ trong đống tuyết trườn lên, rồi bay tới cánh tay của Tạ Đạo Linh.
Sợi dây màu bạc trên người Tạ Đạo Linh cũng cảm ứng được điều này, rồi biến thành một con côn trùng rất dài, đối đầu với con rắn màu đen kia.
Một lát sau...
Con rắn màu đen và con trùng dài màu bạc kia cùng lúc tấn công lẫn nhau, dây dưa lẫn nhau, cắn xé một cách hung ác.
Tạ Đạo Linh cứ quan sát cảnh tượng này một cách lạnh lùng, rồi sau đó mới chập tay lại, kết ấn.
"Quấn!"
Ngay sau đó, rắn đen và trùng bạc hóa thành một chiếc vòng tay đen xen bạc, rồi được đeo lên tay của nàng.
Quái vật đầu rắn thân người kia được tự do, gào lớn, nhảy dựng lên, rồi chạy trốn không thấy bóng dáng chỉ trong nháy mắt.
Cố Thanh Sơn không thèm để ý tới nó, chỉ là nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kia, không nhịn được mà hỏi:
"Không thể vứt bỏ... chiếc vòng tay này hay sao?"
"Trong pháp thuật của Thiên Đế có ẩn chứa cả kỳ tích, ta không thể vứt bỏ thứ này được." Tạ Đạo Linh trả lời.
Trong khi hai người nói chuyện, đã thấy sợi dây bạc trong chiếc vòng tay kia bỗng lao về phía sợi dây đen, đâm sầm vào nhau.
Ầm!
Một bộ phận của sợi dây đen rơi xuống đất, hóa thành một đoạn xích đen vỡ vụn.
Tạ Đạo Linh cau mày, nói: "Không được, con cổ trùng này có vẻ như là loại phong ấn mạnh nhất của Thiên Đế, những bảo vật loại giam cầm khác không đấu được với nó."
Khi nói chuyện, vòng tay kia lại biến lại thành một dây thừng màu bạc, trói Tạ Đạo Linh lại.
Cùng lúc đó...
Trên bầu trời nơi xa xa, truyền tới từng tiếng sấm ầm ầm.
Thế giới ảo ảnh ở trên bầu trời đang sụp đổ liên tục.
Giọng nói của Thiên Đế vang vọng tứ phương:
"Chỉ bằng ngươi, cũng dám tới đây tìm ta? Muốn chết!"
Tiếng hét thảm thiết của quái vật vang lên ngay sau đó.
"Không tốt, hắn ta sắp thoát ra được rồi." Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
Rồi hắn bắt đầu liều mạng suy nghĩ, xem xem còn có thứ gì có thể coi như là một bảo vật hay không.
Đáng tiếc nơi này là nơi Ngũ Hành, làm gì có thứ gì là bảo vật chân chính cơ chứ?
Tạ Đạo Linh thở dài, giọng nói xen lẫn sự dứt khoát: "Xem ra, bây giờ đã không còn cách nào cả."
Cố Thanh Sơn nghe giọng điệu này của nàng thì bỗng ý thức được điều gì đó.
Nếu như không còn cách nào...
Như vậy, chẳng phải là nàng sẽ bị Thiên Đế bắt về một lần nữa sao?
Với tính tình của Tạ Đạo Linh, ban đầu bởi vì sơ ý mà bị thua thiệt, lại bởi vì tranh thủ thời gian cho chủ linh hồn chạy trốn đi đầu thai, cho nên không thể không chiến đấu với đối phương, cuối cùng lại bị đối phương bắt lại.
Lần này, làm sao nàng có thể để đối phương bắt mình thêm một lần nữa cơ chứ?
Dù cho tự hủy, nàng cũng không muốn lại rơi vào trong tay đối phương một lần nữa.
Đúng vậy, nàng vẫn luôn là người như vậy.
Cố Thanh Sơn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh cũng đang yên lặng nhìn không chuyển mắt về phía hắn.
Trong đôi mắt đen láy xinh đẹp của nàng, phản chiếu khuôn mặt lo sợ bất an của hắn, nàng có thể nhìn thấu được suy nghĩ hiện tại của hắn là như thế nào.
"Bên trong Lục Đạo, tất cả cường giả đều khát vọng một thứ mạnh mẽ nhất, đó chính là Chính pháp của Lục đạo."
Tạ Đạo Linh tiếp tục nói với giọng bình tĩnh: "Vừa rồi, ta đã mượn một luồng pháp lực từ trong dây sắt kia, để giúp ta có thể truyền thừa tất cả tuyệt nghệ của ta cho ngươi, những thứ này đều là pháp tắc chân lý của Lục đạo, có thể làm cho vô số cường giả trở nên điên cuồng."
"Bởi vì khi có được chúng, sẽ có tư cách leo lên vị trí Thiên Đế."
"Ngươi hãy nhớ kỹ, chính pháp chia làm sáu loại, bao gồm tiên pháp Thiên Giới, đạo pháp Nhân Gian, chiến pháp Tu La, hóa pháp Thú Vương, phệ pháp Ác Quỷ, độ pháp Hoàng Tuyền, tất cả trong số chúng đều là chính pháp bí truyền cao nhất trong Lục Đạo, ngươi hãy dùng ngón tay điểm vào giữa hai đầu lông mày của ta, rồi ta sẽ truyền tất cả bí pháp này cho ngươi!"
Cố Thanh Sơn nghe vậy, thì lại lùi về sau một bước.
"Không." Hắn nói nhỏ.
"Nhanh tới, sau khi ta truyền cho ngươi thì sẽ không còn gì để nuối tiếc nữa." Tạ Đạo Linh thúc giục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận