Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2317. Sự Phản Kích Của Lục Đạo (2)


Đánh dấu

Giống như đã chờ đợi rất lâu, mấy chữ nhỏ đột nhiên hiện lên:
[Công kích lần này ảnh hưởng đến quá trình mở lại của Lục Đạo Luân Hồi.]
[Kiên trì thêm một chút, ngài sẽ được cứu.]
Người khổng lồ nghiến răng, dốc hết toàn lực ngăn cản công kích của cột sáng.
Sau một cái chớp mắt.
Dường như có chuyện gì khác thường xảy ra.
Toàn bộ Luyện Ngục Ngũ Hành đột nhiên biến mất.
Thế giới đi xa.
Người khổng lồ cũng rời khỏi thế giới chủ.
Cột sáng vẫn liên tục đánh vào người hắn cũng biến mất trong nháy mắt, không thể nào công kích hắn được nữa.
Rốt cuộc người khổng lồ cũng có cơ hội để thở, thương thế trên người không còn nặng thêm nữa.
Hắn mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, nhìn quanh bốn phía.
“Là... thế giới cấp tướng?”
Người khổng lồ nghi hoặc nói.
Đây là cảnh tượng hắn chưa từng nhìn thấy.
Toàn bộ thế giới, từ bầu trời cho đến mặt đất, hoàn toàn được tạo thành từ đủ loại quan tài.
Tất cả những quan tài lớn nhỏ khác nhau được xếp lại với nhau, choán hết tầm mắt, kéo dài đến tận cùng thế giới.
Toàn bộ thế giới chìm trong cảm giác áp lực và quỷ dị khó có thể nói rõ, trong hư không tựa như có vô số tiếng gào thét chói tai, cảm giác như âm thanh này có thể tác động thẳng tới linh hồn.
Nếu là người bình thường, chỉ cần ở đây một giây thôi là có thể lập tức phát điên.
Sức mạnh của người khổng lồ đã hao hết, cũng không duy trì thân hình được nữa, khôi phục dánh vẻ Nhân tộc.
Cố Thanh Sơn.
Hắn quỳ rạp xuống đất, không kịp quan tâm mình đầy thương tích, trước tiên hỏi: “Chỗ này rốt cuộc là thế nào?”
Dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện ngay sau đó:
[Ngài có nhớ Lục Đạo Luân Hồi là cái gì không?]
“Nghe nói là binh khí tối cao của chúng sinh.” Cố Thanh Sơn nói.
[Công kích vừa rồi ảnh hưởng đến Luyện Ngục Ngũ Hành, gián đoạn quá trình mở lại của Lục Đạo, cho nên Lục Đạo mới phản kích.] Danh Sách nói.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, nhìn quanh quan tài khắp bốn phía, lẩm bẩm: “Nó vừa mới mở lại, đang trong trạng thái yếu ớt nhất, còn có sức mạnh để phản kích?”
Danh Sách nói: [Vốn không nên lắm lời, nhưng bây giờ ngài cần hiểu rõ.]
[Ngài quá coi thường nó, hết thảy trước mắt chẳng qua là nó đang khảo nghiệm Thánh Tuyển Giả, khảo nghiệm chủ nhân tương lai của mình.]
[Nó có thể được công nhận là binh khí tối cao của chúng sinh... là có nguyên nhân cả.]
[Ngài xem cái này một chút là được...]
Danh Sách nói xong, im lặng.
Dường như Cố Thanh Sơn có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía.
Chỉ thấy từng cỗ quan tài lần lượt mở ra.
Trong những quan tài hoặc lớn hoặc nhỏ, những tồn tại đeo mặt nạ ác quỷ đồng loạt đi ra.
Những tồn tại này có cả nam lẫn nữ, có Nhân tộc, có Ác Quỷ, có A Tu La, thậm chí có cả tồn tại không thuộc về Lục Đạo, còn có một vài quái vật chưa nhìn thấy bao giờ.
Những tồn tại này có hình thể khác nhau, có kẻ chiều cao không khác con người là bao, có kẻ đồ sộ giống như đồi núi, điểm giống nhau duy nhất là chúng nó đều mang mặt nạ ác quỷ.
“Đều là... tồn tại... thuộc về Ác Quỷ đạo?”
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Một gã yêu quỷ đeo mặt nạ đi tới, đứng lên vị trí dẫn đầu.
Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào không trung.
Toàn bộ tồn tại cũng ngẩng đầu nhìn vào hư không theo nó.
Yêu quỷ vô cảm phun ra một chữ: “Thu.”
Sau lưng nó, vô số tồn tại đồng thanh nói: “Thu!”
Âm thanh của bọn họ vừa tê liệt vừa trống rỗng, hành động chậm chạp máy móc, nhưng sau đó tất cả lập tức xảy ra biến hóa.
Khắp thế giới
Toàn bộ quan tài ầm ầm mở ra, vô số ác quỷ vọt lên tận trời.
Chúng nó phóng lên không trung như một dòng nước lũ, biến mất khỏi thế giới này.
Cố Thanh Sơn chịu đựng đau đớn từ vết thương trên người, tiếp tục nhìn.
Có lẽ đây là bí mật của Lục Đạo, nếu không xảy ra chuyện lớn như vậy thì chắc chắn mình không thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Với lại đều là ác quỷ, có khi nào vì mình là truyền nhân Ác Quỷ đạo cho nên Lục Đạo mới sử dụng sức mạnh ác quỷ?
Hắn chờ không lâu sau.
Hư không lần nữa chấn động một cái.
Một quái vật tám tay hoàn toàn được tạo thành từ ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
Con quái vật này cao khoảng vài trượng, vừa xuất hiện đã lập tức giãy dụa kịch liệt.
“Thả ta ra! Ta chính là Chúa Tể Hủy Diệt tối cao, các ngươi...”
Nó còn chưa nói xong một câu, hư không lại chấn động nhẹ một cái.
Một đám ác quỷ đen đúa xuất hiện.
Quái vật vội vã đánh ra cột trụ vô tận tỏa ra ánh sáng ngọc, đâm về phía ác quỷ.
Cố Thanh Sơn biến sắc.
Thứ vừa công kích mình chính là cột sáng kia!
Hắn vội vàng nhìn sang đám ác quỷ kia.
Lại thấy đám ác quỷ hoặc là tránh ra một cách dễ dàng, lúc thì tùy ý phất tay ngăn trở, có ác quỷ bị đánh trúng thì cũng chỉ khựng lại một chút, nhưng không hề nhìn thấy dáng vẻ bị thương.
Chúng nó không có cảm xúc, cũng không có bất cứ tình cảm gì, chỉ vây quanh quái vật, không ngừng công kích khoảng không quanh thân chúng.
Từng đường ống dài ẩn trong không trung bị đánh hiện ra, sau đó lại bị xé nát, chặt đứt, kéo loạn.
Những đường ống này vốn nối liền trên người quái vật ánh sáng tám tay, bây giờ tất cả đều đã bị phá hủy.
Quái vật ánh sáng tám tay rốt cuộc cũng cảm thấy kinh hoảng.
“Không! Ta cũng không muốn công kích Lục Đạo.”
Nó lớn tiếng giải thích.
Thế nhưng không có ác quỷ nào phản ứng lại với nó.
Mặt đất chấn động ầm ầm.
Một quan tài mới tinh từ dưới đất hiện lên.
Ác quỷ đồng loạt chen lên, lôi kéo quái vật ánh sáng tám tay, ấn nó vào trong quan tài.
“Rầm...”
Quan tài đóng lại.
Trong quan tài phát ra tiếng gào thét và giãy dụa kịch liệt.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Quan tại khôi phục lại cẻ yên tĩnh.
Nó cứ thế ở yên một chỗ, hòa làm một thế với vô số quan tài trong thế giới này.
Cố Thanh Sơn nhìn cảnh tượng này mà chấn động,
Dòng chữ màu đỏ tươi xuất hiện:
[Ngài sắp thoát khỏi thế giới cấp tướng.]
[Phản kích của Lục Đạo đã kết thúc, một khoảng thời gian dài trong tương lai sẽ không có người nào dám đến quấy rối.]
[Cảnh cáo: Thương thế của ngài rất nặng, có thể sẽ chết.]
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy hoa mắt.
Trong nháy mắt, quan tài chồng chất khắp thế giới biến mất ngay trước mắt hắn.
Sau đó hắn xuất hiện ở vùng đất bao la bát ngát.
Nhân Gian giới!
Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu, ngã nhào trên mặt đất.
“Phù phù phù...”
Hắn há miệng thở hổn hển, chỉ cảm thấy ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Lần này bị thương rất nặng...
Cũng không biết Tiểu Lâu và Ly ám cuối cùng có trốn được không.
Nếu như bọn họ đều tới Hoàng Tuyền, mà mình lại rơi vào trạng thái như vậy, chẳng phải là hỏng bét?
Nhân lúc còn sót lại một chút ý thức cuối cùng, Cố Thanh Sơn rút đóa u lan luân hồi ra.
Trong lúc đóa hoa lan lướt trên không trung, Cố Thanh Sơn đã ngất đi.
May mà, Yêu Nguyệt đã được phát động thành công!
Chỉ thấy từng sợi dây màu đỏ thẫm rủ xuống, tạo thành một cánh cửa lớn giữa không trung.
Cửa rầm rầm mở ra.
Một dáng hình yểu điệu từ trong cánh cửa bước ra.
Cô ngồi xuống, ôm Cố Thanh Sơn vào lòng.
“Thanh Sơn...”
Cô gái thấp giọng kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận