Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2336. Mộ Phần Nhân Gian - Nguyên Thủy (1)


Đánh dấu

Ăn gian?
Lão già râu bạc bay trở về, đáp xuống tảng đã đầy hình vẽ, nói: “Ngươi nhìn đi, thực ra ý nghĩa mà những hình vẽ này biểu đạt, trừ phi là người thừa kế văn minh Hàn Vũ, những người khác đều không được đi vào.”
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ý thức được, yêu tinh cũng là một chủng tộc vô cùng bác học.
Chúng nó biết quá nhiều bí mật, hiểu rõ bí mật của rất nhiều văn minh.
“Chẳng trách ta cảm thấy những hình vẽ này không chào đón ta, chúng ta phải đổi một cái đảo khác sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, chúng ta nên ăn gian...”
Lão già tóc bạc vừa nói xong lập tức chột dạ nhìn ngó xung quanh.
Sông không tiếng động.
Bốn phía tĩnh mịch.
Lão già râu bạc lén la lén lút đáp xuống một viên gạch nào đó, dùng gậy ngắn cố sức đâm vào hình vẽ.
Hình vẽ bị nó đâm biến hình.
“Nhìn, bây giờ ta đã sửa đoạn ‘những người khác đều không được’.”
“Toàn bộ quy tắc bí pháp biến thành: ‘Trừ phi là người thừa kế văn minh Hàn Vũ, những người khác đều được đi vào’.”
Vừa dứt lời.
Chỗ sâu trong hòn đảo truyền đến một âm thanh ầm ầm.
Một cánh cửa nối liền với lòng đất xuất hiện dưới chân Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Thật sự không ngờ, cái gọi là “ăn gian” lại là như thế này.
Đường đi của sức mạnh yêu tinh tuy hơi lệch lạc, nhưng yêu thuật của bọn họ lại có thể trực tiếp thay đổi pháp tắc!
Đây là sức mạnh không nói đạo lý!
Lão yêu tinh vừa thấy cánh cửa kia, hai mắt lập tức phát sáng.
Lão không kịp chờ đợi, thúc giục: “Đi mau! Chúng ta vào xem có bảo bối nào tốt không!”
Xoạt... Xoạt... Xoạt...
Trong hầm mộ tối tăm tĩnh mịch, Cố Thanh Sơn chậm rãi tiến về phía trước.
Văn minh Hàn Vũ...
Từ trước đến nay Cố Thanh Sơn chưa bao giờ nghe nói có một văn minh như vậy.
Vốn cho rằng tất cả những gì được chôn giấu trong mộ phần Lục Đạo Luân Hồi đều là người tham gia Lục Đạo Tranh Hùng, hoặc là người trông coi ngôi mộ...
Về sau suy nghĩ thêm một chút, lúc đó mình lấy được tin tức tình báo, những thứ đó và Hang Sâu Vạn Thú trao đổi linh hồn cho nhau, có rất nhiều kẻ là người bảo vệ ngôi mộ.
Hiện tại xem ra, vẫn còn có văn minh thất lạc.
Cái này rất kỳ lạ.
Cố Thanh Sơn vừa suy tư vừa đi về phía trước.
Nhưng không đi được bao xa, hắn không thể không dừng bước.
“Ngươi đang làm gì?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Chỉ thấy lão yêu tinh bay ra ngoài, dừng lại lơ lửng trên một bức tường của ngôi mộ.
“Mau nhìn này, hoa văn điêu khắc trên mấy viên gạch này không tệ, rất có phong cách dị vực!”
Lão yêu tinh tấm tắc khen ngợi.
“Được rồi, mặc kệ mấy viên gạch đó đi, chúng ta còn có chính sự.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão yêu tinh trừng hắn một cái, nói: “Điêu khắc trên gạch xây tường ở đây tương đối tinh xảo, ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó ở lại chỗ này một cách uổng phí.”
Lão yêu tinh rút gậy ngắn ra, bay lên, dùng sức cạy mép gạch lên.
Nó cạy đến mức mặt đỏ bừng bừng, viên gạch vẫn không hề sứt mẻ.
Lão yêu tinh giận dữ, vung gậy ngắn quát lên: “Balahu, ta lệnh ngươi xuống đây cho ta!”
“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm...”
Chỉ thấy những viên gạch khắp bức tường đều rơi xuống, xếp chồng trên mặt đất một cách chỉnh tề.
Lão yêu tinh lại vung gậy ngắn một lần nữa.
Viên gạch khắc hoa văn đẹp đẽ bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt lão.
Lão yêu tinh hài lòng quan sát viên gạch kia.
Rồi lại nhìn sang các viên gạch khác, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu như: “... Nhà vệ sinh... Gạch lát sàn...”
Cuối cùng, lão yêu tinh cất toàn bộ cục gạch vào.
Cố Thanh Sơn đứng một bên nhìn hết toàn bộ quá trình, cạn lời: “Này, hình như tới chỗ của ta chỉ có thể sử dụng một loại năng lực... Không phải ngươi chỉ mang đến một yêu thuật thôi sao?”
“Ta mang theo yêu thuật gì?” Lão yêu tinh liếc mắt nhìn hắn.
“Ăn gian.” Cố Thanh Sơn khoanh tay nói.
Lão yêu tinh vỗ vai hắn, thân thiết nói: “Đúng vậy, ta ăn gian, cho nên có thể mang thêm vài yêu thuật nữa... Đây cũng là vì giúp ngươi thôi, Cố huynh đệ.”
“Được thôi.” Cố Thanh Sơn khắc sâu ấn tượng.
Hai người đi vào chỗ sâu trong ngôi mộ.
Dọc đường đi, đèn treo, gạch đá, thang lầu, tay vịn, bát sứ, chân nến, tất cả mọi thứ đều bị yêu tinh quét sạch.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường lúc tới đây hoàn toàn trủi lủi.
Một ngôi mộ còn chưa thăm dò xong, đồ đạc đã bị dọn gần như sạch sẽ.
Đây là tinh thần gì thế này?
“Này, cho dù là yêu tinh cũng không có cái kiểu cướp đồ như thế.” Cố Thanh Sơn không nhịn được nói.
“Bọn con cháu đời sau không biết tiết kiệm dành dụm, ta thì khác, ta là tổ tông của bọn chúng!” Lão yêu tinh hất cằm, đắc ý nói.
Cố Thanh Sơn lần nữa cạn lời.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã tới một quảng trưởng rộng lớn.
Quảng trường trống trải không người, chỉ có một cánh cửa màu đen đứng trơ trọi ở chính giữa.
Lão yêu tinh bay vòng quanh cánh cửa kia.
“Ồ... Cánh cửa thế giới cấp tướng cổ xưa như vậy, đúng là hiếm thất.” Lão cảm thấy hứng thú nói.
“Bên trong là một thế giới cấp tướng?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão yêu tinh vung gậy ngắn, đánh ra một yêu thuật về phía cánh cửa màu đen.
“Chậc chậc, ba trăm triệu năm lịch sử... Cánh cửa này đã bị phong bế rất lâu, bên trong không có bất cứ vật sống nào.”
Cố Thanh Sơn đi tới trước cánh cửa, nhưng lại không mở chốt.
Luôn có một lời cảnh báo lờ mờ trong linh cảm...
Cánh cửa này truyền đến một cảm giác cực kỳ không lành, giống như chỉ cần chạm đến nó thì sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ.
Cố Thanh Sơn thận trọng.
Hắn lui về phía sau vài bước, quay đầu lại nhìn lão yêu tinh.
Chỉ thấy lão yêu tinh híp mắt, miệng lẩm bẩm, tựa như đang đánh giá cánh cửa kia.
“Những thứ kỳ quái như này, chắc hẳn yêu tinh các ngươi phải có nghiên cứu chứ.”
Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi nói đúng.” Lão yêu tinh vỗ tay một cái, dựng thẳng ngón cái lên: “Sự tò mò chính là nền tảng quan trọng thúc đẩy sự tiến bộ của văn minh Yêu Tinh... Bình thường ta vẫn hay nói với các hậu bối như vậy.”
“Cũng đúng, ngươi là tổ tông của yêu tinh, nhất định hiểu được làm sao tiến vào cánh cửa này.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão yêu tinh đờ người một chút, nói: “Chờ ta một chút... Cánh cửa này quả thực có hơi nguy hiểm, nếu muốn dùng sức mạnh vật lý hoặc pháp thuật có tính phá hủy, nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận