Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2341. Mười Hai Loại Thuốc (2)


Đánh dấu

Nói cách khác, Thiên Đế đã nói ra một bí mật không thể nghe thấy.
Nghe xong sẽ như thế nào?
Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đã nghe thấy ba tiếng thét chói tai đầy đau đớn vang lên giữa sân.
Gần như là chỉ trong nháy mắt, người đàn ông mặc áo giáp vàng, người phụ nữ cánh xám và nhà sư, tất cả đều hóa thành sương mù bốc lên, tiêu tan giữa không trung.
Người đàn ông mặc áo giáp vàng không chỉ biến thành tro bụi mà ngay cả bộ áo giáp vàng trên người cũng bị xóa sạch.
Loáng thoáng nghe thấy trong áo giáp vàng vang lên một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Đó là âm thanh phát ra khi linh hồn của một vật chết đi.
Cuối cùng.
Chỉ còn một mình Thiên Đế còn đứng tại chỗ.
“Rào... Rào... Rào...”
Tiếng mưa vang lên lần nữa.
Trời lại bắt đầu đổ mưa.
Thiên Đế đứng giữa màn mưa, đột nhiên phát ra một tràng cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha ha, các ngươi ngay cả bí mật cũng không có tư cách nghe, còn dám tới bức ép ta?”
Hắn cười to một trận, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, không ngừng thở dốc.
“Mau...”
“Mau tới!”
Thiên Đế lớn tiếng quát lên.
Một bóng người bay vút tới.
Chính là người hầu lúc trước đi bên cạnh người đàn ông mặc áo giáp vàng!
Thì ra từ lúc bắt đầu, hắn ta đã là người của Thiên Đế.
“Đế Quân có gì sai bảo?”
Người hầu quỳ sấp trên mặt đất, nhỏ giọng nói.
“Thuốc... Đưa thuốc cho ta...” Thiên Đế nói lắp ba lắp bắp.
Tên người hầu cuồng quýt lấy ra một bình thuốc, đổ ra mười hai viên thuốc màu trắng, đưa tới trước mặt Thiên Đế.
Thiên Đế cầm lấy, nuốt xuống toàn bộ.”
“A a a a a a! Đau quá! Đau quá!”
Gã đau đớn kêu gào, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Qua vài hơi thở, gã lại cuộn người lại, lêu lên: “Lạnh... Lạnh quá...”
Người hầu tránh ra xa, không nhìn gã, chỉ đối diện với dòng sông, yên lặng canh gác.
Qua một lúc lâu.
Tiếng rên rỉ của Thiên Đế dần dần tan biến.
Gã lại đứng lên, tinh thần đã khôi phục như cũ.
Người hầu thức thời trở lại bên cạnh gã, thấp giọng hỏi: “Đế Quân, những thi thể này làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ, chúng ta đi.”
“Vâng, Đế Quân.”
Hai người một trước một sau, nhanh chóng bay vút đi.
Lại qua một lúc lâu.
Cố Thanh Sơn mới từ dưới đất bò dậy.
“Lão già kia, ra đây.”
Hắn thấp giọng quát.
Không ai trả lời.
Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Lẽ nào lão yêu tinh nghe được bí mật kia, cho nên đã bị thứ gì đó trừ khử rồi?
Hắn đi tới chỗ bụi cỏ, miệng nóng vội gọi: “Lão già kia, ngươi mau ra đây!”
Đột nhiên, lão yêu tinh nhảy ra khỏi bụi cỏ, bay thẳng đến cầm lấy tay Cố Thanh Sơn.
Lão nắm chặt tay Cố Thanh Sơn, toàn thân liên tục run rẩy.
“Làm ta sợ muốn chết... Làm ta sợ muốn chết...”
Lão yêu tinh run lẩy bẩy nói.
“Ngươi nghe được bí mật kia sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta nào dám nghe, đặc điểm nổi bật nhất của tộc yêu tinh chúng ta chính là thói tò mò, cho nên yêu tinh sống càng lâu thì càng hiểu được cái gì nên dính vào cái gì không nên dính vào.” Lão yêu tinh nói.
“Cho nên ngươi không nghe?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đương nhiên! Đương nhiên! Lúc tên kia mở miệng, ta đã cảm giác được xung quanh tràn ngập sức mạnh có thể hủy diệt hết thảy... Lúc đó ta đã biết tình thế không ổn, lập tức đóng chặt tất cả giác quan, rơi vào trạng thái mê man tuyệt đối, cho nên mới gắng gượng được!”
Lão yêu tinh đột nhiên nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: “Lấy loại bí mật này tới giết người, quá máu lạnh!”
“Ngươi có biết bí mật kia rốt cuộc từ đâu mà tới không?” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng hỏi.
“Không! Ta vĩnh viễn không muốn biết! Yêu tinh chúng ta chết rồi còn có thể sống lại, nhưng nếu nghe cái bí mật vừa rồi thì sẽ lập tức bị giết chết hoàn toàn... Ngay cả một dấu vết tồn tại cũng bị xóa sạch triệt để! Ta không muốn như vậy!” Lão yêu tinh kêu lên một cách cuồng loạn.
Cố Thanh Sơn khựng lại một chút, an ủi: “Đừng sợ, thật ra tên kia cũng có điểm yếu, ngươi cũng thấy sau đó hắn phải uống một đống thuốc mới tỉnh táo lại.”
Lão yêu tinh cười lạnh một tiếng, nói: “Cố Thanh Sơn, nể mặt ngươi là một đồng bọn trung thực với tộc Yêu Tinh bọn ta, ta cho ngươi một lời khuyên...”
“Gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngàn Vạn Lần! Tuyệt đối! Nhất định! Cho dù thế nào! Ngươi nhất định không được đi trêu chọc tên kia!”
“Vì sao? Chỉ vì bí mật kia sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, không phải ngươi vừa mới nói cái tên kia phải uống thuốc sao?” Yêu tinh nói.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lúc đó ta vừa mới giải trừ ngăn cách, nhìn một cái đã biết được lai lịch của mười hai loại thuốc kia.” Lão yêu tinh nói.
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Hả? Là cái gì?”
“Loại thuốc kia đã thất truyền từ lâu, tên là ‘Mười hai nỗi khổ thực sự của chúng sinh’.” Lão yêu tinh nói.
“Mười hai loại... đau đớn?” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, uống mười hai loại thuốc này vào, có thể cảm nhận được đau đớn của chúng sinh.” Lão yêu tinh nói.
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn gặng hỏi.
“Không có sau đó, chỉ có như vậy.” Lão Yêu tinh nói.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Nếu như chỉ là mười hai nỗi khổ... Sao lại gọi là thuốc?
Lão yêu tinh nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Có phải cảm thấy kỳ lạ hay không? Loại thuốc này không có tác dụng gì, chỉ làm người ta sinh ra đau đớn, vì sao lại còn gọi là thuốc?”
“Đúng, nghĩ không hiểu...” Cố Thanh Sơn nói.
Lão yêu tinh trầm tư thật lâu, sau đó mới lên tiếng: “Ta đã sống ba trăm triệu năm.”
Cố Thanh Sơn nhìn lão, đợi lão nói xong.
“Bởi vì ta là tồn tại lâu đời nhất của tộc Yêu Tinh, cho nên cho tới bây giờ, ta vẫn còn có thể giữ lại những bản chất của một yêu tinh, nhiệt tình, tò mò, tham lam...”
“Về phần ‘Mười hai nỗi khổ của chúng sinh’...”
“Nó được chuẩn bị riêng cho một vài tồn tại vĩ đại đã sống mấy trăm nghìn tỷ năm.”
“Bởi vì những tồn tại vĩ đại này đã trải qua hết thảy mọi thứ trên thế gian, chúng nó không có hững thú với bất cứ chuyện gì, cũng “chán ghét tất cả các cảm giác, ngay cả cảnh tượng vạn vật hủy diệt diễn ra ngay trước mắt cũng không thể làm chúng nó nảy sinh bất cứ cảm xúc nào.
“Nhưng chúng nó vẫn không muốn chết, không muốn từ bỏ sức mạnh trong tay.”
“Mười hai nỗi khổ của chúng sinh chính là loại thuốc thích hợp.”
“Loại thuốc này... có thể cho bọn chúng tạm thời sinh ra... những cảm giác nguyên thủy nhất, ban sơ nhất của chúng sinh.”
“Sẽ khiến chúng nó có cảm giác một cách chân thực rằng mình vẫn còn sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận