Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2344. Truy Tìm Điểm Cuối Của Nền Văn Minh (1)


Đánh dấu

Người vượn già nhìn biểu cảm trên mặt hắn, nói: “Xem ra ngươi đã hiểu, Nhân Gian là một phần của Lục Đạo, là phần lưỡi sắc bén của binh khí vĩ đại, chính là mộ phần nguyên thủy của Nhân Gian giới.
Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ rõ vẻ chấn động, không kìm lòng nổi mà hỏi: “Tôi cần phải làm gì?”
Người vượn già nói: “Cậu phải từng bước thâm nhập Nhân Gian giới thực sự, truy tìm mộ phần ngủ say của nó, sau đó...”
“Thức tỉnh nó một cách triệt để.”
Cố Thanh Sơn trầm tư một lúc, thở dài nói: “Thì ra là thế.”
Người vượn già lấy ra một cây gậy chống, đưa cho Cố Thanh Sơn.
“Cầm nó, đẩy đống lửa ra, Lục Đạo sẽ cho ngươi thân phận để tiến vào mộ phần nguyên thủy.”
Cố Thanh Sơn nhận lấy câu gậy, khều một cái vào đống lửa trước mặt.
“Lách cách!”
Một hòn đá lồi lõm xù xì rơi ra từ đống lửa.
Chỉ thấy trên đống lửa được khắc vết tích mơ hồ, loáng thoáng có thể nhận ra một chữ “ba”.
“Xem ra Lục Đạo Luân Hồi đã cho ngươi thân phận mới.” Người vượn già nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Cái chữ ‘ba’ này là chỉ...”
“Cậu là người thứ ba tiến vào nơi này, chậc chậc, có thể xem như rất nhanh rồi.” Người vượn già thở dài nói.
“Có tảng đá này rồi, kế tiếp tôi còn phải làm thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cầm tảng đá này, bắt đầu tìm kiếm từ mộ phần nguyên thủy cho đến thời đại văn minh huy hoàng, đến khi nào tìm được mộ phần cuối cùng của Nhân Gian.” Người vượn già nói.
“Phương pháp cụ thể là gì? Có yêu cầu gì không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người vượn già nói: “Bắt đầu từ mộ phần nguyên thủy, cậu phải thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh, mỗi khi văn minh tiến thêm một bước, cậu sẽ đến gần với mộ phần cuối cùng thêm một bước.”
“Điểm cuối của nền văn minh chính là mộ phần cuối cùng của Nhân Gian giới.”
“Đi vào trong đó, thức tỉnh nó.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Toàn bộ Thánh Tuyển Giả đều phải tham gia vào tiến trình của văn minh?”
“Chỉ có Thánh Tuyển Giả tìm ra mộ phần nguyên thủy mới có tư cách tham gia vào nền văn minh đó... Đương nhiên, người đến càng muộn thì thời gian tham gia văn minh càng muộn, độ khó cũng càng cao.” Người vượn già nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Hắn đưa tay cầm lấy tảng đá gồ ghề lồi lõm kia.
Trong nháy mắt, dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện trên không trung?
[Ngài tiến vào mộ phần nguyên thủy của Nhân Gian giới.]
[Ngài thu được thân phận nguyên thủy: Người vượn cổ đại.]
[Từ giờ trở đi, ngài sẽ cùng tất cả các Thánh Tuyển Giả khác thúc đẩy tiến trình văn minh.]
[Khi tiến trình văn minh đi đến điểm cuối, các ngài sẽ thức tỉnh Nhân Gian giới thực sự!]
[Chú ý: Lục Đạo Luân Hồi sẽ ban tặng công đức tùy theo cống hiến của ngài.]
[Dựa vào công đức, thực lực của ngài sẽ được phá giải phong ấn theo từng giai đoạn.]
[Bắt đầu!]
Toàn bộ dòng chữ màu đỏ nhanh chóng biến mất.
Cố Thanh Sơn phát hiện trên tay mình dần dần mọc ra lông lá rậm rạp màu đen.
Không chỉ có cánh tay, toàn thân hắn đều biến thành một con vượn cổ thực sự.
Cố vượn đứng lên, hoạt động thân thể, nhún vai nói:
“Cảm giác kỳ quái...”
“Cậu sẽ quen thôi, đây chỉ là vấn đề thời gian.” Người vượn già nói, ánh mắt ảm đạm.
“Ông có lời khuyên nào dành cho tôi không?” Cố vượn hỏi.
Người vượn già nhìn hắn, nói: “Trong trách nhiệm của ta, những lời nên nói đều là nói xong.”
Cố vượn nói: “Có lẽ ngài không biết, thực ra tôi nhìn ra được ông là kiểu người có trí tuệ và học thức, tôi luôn tôn trọng những người như vậy.”
“Sao cậu nhìn ra được?’ Người vượn già hỏi.
“Khí chất của ông, cùng với một loại cảm giác trời sinh... Người làm nghiên cứu, thấy đồng loại sẽ nhận ra một cách dễ dàng.” Cố vượn nói.
Cố vượn một lần nữa ngồi xổm xuống đối diện người vượn già, nhìn chằm chằm vào ông ta, thấp giọng nói: “Ông bị giam cầm ở đây đã lâu, mà tôi là một Thánh Tuyển Giả, nếu có thể giúp gì cho ông, tôi vô cùng vinh hạnh.”
Người vượn già hỏi: “Cậu nghiên cứu cái gì?”
Cố vượn nói: “Chủ yếu là chiến giáp cơ động, và cả công nghệ vũ trụ.”
“Công nghệ vũ trụ gì?”
“Kỹ thuật Thiên Dược, nhưng về phương diện này tôi chỉ đọc qua sơ lược, một người bạn của tôi chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này.”
“Cậu cảm thấy nội dung nghiên cứu của cậu thế nào?”
“Không thể nói rõ, khi nào dẫn ông đi xem chiến giáp cơ động tôi chế tạo.”
“Ha ha... Cậu thực sụ là một nhà khoa học.”
Người vượn già cười sang sảng, thái độ trở nên thân cận hơn.
“Thực sự, có cách gì có thể giúp ông hay không?” Cố vượn thấp giọng nói.”
“Không có cách nào khác... Lục Đạo Luân Hồi luôn chú ý Thánh Tuyển Giả từng giờ từng khắc, đừng hòng giở trò trước mặt nó, cũng đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng sơ hở.” Người vượn già nói.
Cố vượn thở dài.
Người vượn già trầm tư giây lát, đột nhiên nói: “Nếu cậu đã là đồng nghiệp, ta có thể cho cậu một lời khuyên.”
Cố vượn chăm chú lắng nghe.
“Đừng khoe khoang thần tích, giả thần lộng quỷ ở thời đại lạc hậu, có lẽ có người cho rằng như vậy sẽ dễ dàng thao túng toàn bộ văn minh, thưng thực tế sẽ chỉ làm văn minh đi lạc hướng.”
“Dù sao, đây cũng là Nhân Gian giới, không phải Thiên giới.”
Cố vượn yên lặng nghe xong, gật đầu cảm ơn nói: “Hiểu rồi.”
“Đi đi.” Người vượn già nói.
“Cảm ơn, ngày sau gặp lại.”
“Ngày sau gặp lại.”
Cố vượn cầm tảng đá kia đi ra khỏi hang núi.
Hắn đứng ở cửa động, nhìn ra ngoài thung lũng.
Chỉ thấy trên thân một người vượn tỏa ra ánh sáng thần thánh, lơ lửng giữa không trung.
Nó quay về phía toàn bộ người vượn, tuyên bố: “Ta chính là thần của loài vượn, sau này các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta, cùng nhau sản xuất...”
“Ầm!”
Bầu trời đánh xuống một tia sét, bổ vào thân thể người vượn kia.
Người vượn không kịp hét lên một tiếng đã bị đánh tan xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận