Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2345. Truy Tìm Điểm Cuối Của Nền Văn Minh (2)


Đánh dấu

“Lách cách...”
Một tảng đá lăn xuống dưới chân Cố vượn.
Cố vượn nhặt nó lên.
Chỉ thấy trên tảng đá viết một con số.
“Hai.”
Thì ra là Thánh Tuyển Giả số hai.
Gã đã bị đào thải.
Cố vượn thở dài, cất tảng đá đi.
“Muốn thúc đẩy văn minh người vượn tiến bộ... Rốt cuộc nên làm như thế nào?”
Cố vượn leo lên một cây đại thụ, ngồi trên nhánh cây lẳng lặng quan sát khắp bộ lạc.
Đây rõ ràng là một bộ lạc nhỏ vừa mới hình thành.
Người vượn vẫn còn đang trong trạng thái ngu dốt, áo không đủ che thân, ăn không đủ no, điều duy nhất đáng để khen ngợi chính là chúng nó đã biết đánh lửa.
Làm sao để khiến nền văn minh này tiến bộ?
Đột nhiên, một tiếng thú gào truyền đến.
Cố vượn chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ khe núi xuất hiện một con hổ răng kiếm hình thể khổng lồ.
Cả đám người vượn hét ầm lên, nháo nhào chạy tan tác.
Chỉ có một số ít người vượn cường tráng gắng gượng khống chế nỗi sợ trong lòng, vung vẫy chùy đá.
Một đám người vượn khác nâng cao cây đuốc, lớn tiếng hò hét, muốn nhăn cản dã thú.
Dã thú nhìn thấy cây đuối, hiển nhiên không dám đi tới, nhưng không cam lòng rời đi ngay lúc này.
Nó ngồi ở một nơi không xa chỗ cắm trại, cẩn thận nhìn quanh, chờ đợi.
Trên cây, Cố vượn trầm ngâm.
Súc sinh ngày không đi, khẳng định là có đồng bọn hoặc thủ đoạn nào khác.
Còn đám người vượn... chỉ có chùy đá và đuốc.
Như vậy làm sao đánh lại hổ răng kiếm?
Mình phải tham gia sao?
Không được... Mình tham gia vào, chỉ có thể chống lại cuộc tấn công lần này, nhưng không có cách nào giúp nền văn minh tiến bộ.
Văn minh...
Cố vượn trầm tư một hồi, bỗng nhiên sờ tới hai tảng đá trên người mình.
Hắn ngồi trên nhánh cây thật cao, bắt đầu mài đá.
Chỉ chốc lát sau, tảng đá bị mài tới mức hiện ra đường viền.
Nó trở nên vừa nhọn hoắt vừa sắc bén.
Cố Thanh Sơn nhìn hai tay của mình.
Sau khi mài giũa hai tảng đá xong xuôi, tay hắn trầy mất một mảng da, máu tươi rỉ ra.
Mà trên cánh tay của hắn, lông dài màu đen cũng tróc ra một mảng.
Chuyện này là sao?
Lẽ nào làm đúng chuyện thúc đẩy văn minh thì sẽ xuất hiện tiến hóa nhỏ?
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Trên sườn núi.
Đám người vượn liên tục gào rú.
Bọn họ quơ đuốc muốn dọa lui con hổ răng kiếm thân hình khổng lồ kia.
Nhưng hổ răng kiếm chỉ thoáng lui về phía sau, thực sự bị ép buộc lượn quanh một vòng, sau đó lại trở về vị trí cũ.
Lúc bình thường, chỉ cần bị con mồi phát hiện tung tích, hổ răng kiếm sẽ từ bỏ cuộc săn.
Nhưng hôm nay, dường như nó quyết tâm phải ăn bằng được đám người vượn này.
Thất thái độ của hổ răng kiếm như vậy, đám người vượn căng thẳng rõ rệt.
Bọn họ lớn tiếng hò hét, quay ra đằng sau làm động tác xua đuổi.
Lập tức, tất cả những người già yếu bị đuổi vào trong hang núi.
Chỉ còn một đám người vượn trẻ tuổi nhất, cường tráng nhất ở trên sườn núi, chuẩn bị chiến đấu một trận sinh tử với hổ răng kiếm.
Người vượn “nhà tiên tri” cũng được mời ra.
Ông ta nhìn tình cảnh này, mặt mày tỏ vẻ nhàm chán.
Cố Thanh Sơn từ trên cây nhảy xuống, tới gần bên cạnh ông ta, thấp giọng nói: “Ông thường đối phó như thế nào?
Nhà tiên tri nói: “Súc sinh này không đi, nhất định là hôm nay cực kỳ muốn ăn người vượn, xem ra phải đánh một trận mới được.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thánh Tuyển Giả số hai đã bị sét đánh chết, ông biết Thánh Tuyển Giả số một ở đâu không?”
“Cậu muốn làm gì?” Nhà tiên tri hỏi.
“Hợp tác với anh ta, như vậy tiến độ của chúng ta sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thánh Tuyển Giả số một không đi vào cửa của ta.” Nhà tiên tri nói.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Đúng vậy.
Nơi này là lối vào của Thánh Tuyển Giả Nhân Gian giới.
Ngoài chỗ này ra, nhất định còn có lối vào của các giới luân hồi khác.
“Ông là trùm ở đây, không bằng ông sai ta đi đánh nhau với hổ răng kiếm?” Cố Thanh Sơn nói.
Nếu Thánh Tuyển Giả khác không ở đây, vậy mình phải nắm chặt thời gian.
Lão yêu tinh cho mình vận may yêu tinh kéo dài ba canh giờ.
Mình cần có được sự công nhận của toàn bộ người vượn bằng tốc độ nhanh nhất.
Như vậy mới thuận tiện làm những chuyện kế tiếp.
Nhà tiên tri liếc hắn một cái, lập tức hiểu ra.
Nhà tiên tri giơ gậy gỗ trong tay, chỉ vào con hổ răng kiếm cách đó không xa, sau đó lớn tiếng nói với Cố Thanh Sơn: “Ngươi, đi đối phó với con dã thú kia!”
Cố Thanh Sơn từ đằng sau ông ta bước ra, lướt qua toàn bộ người vượn, bước đi về phía rắn răng kiếm.
Ban đầu là đi, sau đó đổi thành chạy chậm, vừa chạy vườ hoạt động cánh tay.
Trên tay hắn không có chùy đá, càng không có đuốc, chỉ nắm chặt một tảng đá.
Hổ rang kiếm cảnh giác nhìn một hồi, trong mắt nhanh chóng hiện đầy sát khí.
Chỉ có một tên người vượn?
Chỉ dựa vào một tên người vượn mà cũng muốn chống lại mình.
Hổ răng kiếm cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
Nó hít một hơi thật sâu.
“Grào!”
Hổ răng kiếm rống lên một tiếng cực kỳ hung hãn.
Ngay trong khoảnh khắc nó há mồm, Cố Thanh Sơn chợt ném ra một tảng đá.
Tảng đá đâm vào mồm hổ răng kiếm giống như đạn pháo.
Tiếng gảo rống lập tức bị cắt đứt.
Thân thể dài hơn mười mét của hổ răng kiếm nặng nề đổ xuống mặt cỏ, phát ra âm thanh trầm đục.
Một chút phản ứng cũng chưa kịp làm ra thì đã chết rồi.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên, đám người vượn reo hò vang dội.
Một tên người vượn thân hình cao lớn chạy tới trước tiên, cao giọng nói: “Không thể nào! Một tảng đá không thể gào giết chết con mãnh thú này!”
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi nói đúng.”
Hắn đi lên trưởng, mở mồm hổ răng kiếm ra.
Chỉ thấy trong mồm hổ răng kiếm bị đâm ra một cái lỗ lớn, máu tươi và huyết thanh đang từ từ chảy ra.
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy ra một tảng đá sắc nhọn khác, đưa cho toàn bộ người vượn vừa đi lên.
“Chỉ cần mài cho tảng đá trở nên sắc nhọn, nó có thể đâm rách da mãnh thú, làm chúng bị thương!” Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.
Đám người vượn nhìn tảng đá trong tay hắn rồi lại nhìn thi thể khổng lồ của hổ răng kiếm.
Một đám người vượn đều mặt mày suy tư.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận