Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2347. Bắt Đầu Làm Pháp Sư (1)


Đánh dấu

Nhà tiên tri ngẩn người, nhịn không được, hỏi: “Đúng vậy, rốt cuộc tiêu chuẩn là gì?”
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Bước này sẽ đào thải rất nhiều người, bọn họ không thể ngờ được rằng thực ra ông chính là tiêu chuẩn của Lục Đạo.”
“Ta?” Nhà tiên tri thốt lên.
“Đúng, ông bị mắc kẹt trong thân thể một con vượn cổ, nên mới bị giam cầm trong thời đại vượn cổ nguyên thủy này, như vậy... có lẽ tiêu chuẩn chính là thân thể này?” Cố Thanh Sơn nói.
“Thân thể? Cơ thể của ta quả thực chính là một cái lồng giam, nhưng nếu lấy thân thể làm tiêu chuẩn xác định trình độ văn minh, vậy thì làm sao thoát khỏi thân thể người vượn?” Nhà tiên tri nghi ngờ nói.
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: “Muốn thoát khỏi lồng giam thân thể, trước hết phải suy nghĩ thật kỹ bản thân muốn đi theo hệ nào, sau đó mới có thể bước đầu thoát khỏi lồng giam, tiến tới tương lai của loại văn minh đó.”
“Đây là một chuyện rất thú vị.”
Hắn lấy ra một nhánh cây, vẽ một ký hiệu trên mặt đất.
“Ký hiệu này tượng trưng cho văn minh ma pháp, nó là pháp thuật ngưng nước cơ bản nhất, có thể làm cho hơi nước trong không khí ngưng tụ trên ký hiệu.”
“Cậu muốn khoe khoang thần tích?” Nhà tiên tri nói.
“Không, ta không tự xưng mình là thần linh, cũng không hề mê hoặc chúng sinh... Ký hiệu mà tôi vẽ đến từ pháp tắc tự nhiên, là nền tảng của văn minh ma pháp, nó giống như trường thương bằng đá mà ta chế tác, là tiêu chuẩn văn minh của Nhân tộc cổ đại.” Cố Thanh Sơn nói.
Nhà tiên tri nhìn ký hiệu kia.
Chỉ thấy từng giọt nước nhỏ ngưng tụ trên bề mặt ký hiệu.
Ông ta dần dần hiểu ra, trầm giọng nói: “Cậu muốn...”
“Có đúng như ta đoán hay không, sẽ biết sớm thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người cúi đầu nhìn ký hiệu, lẳng lặng chờ đợi.
Sau một cái chớp mắt.
Trong không trung dần hiện ra dòng chữ màu đỏ tươi.
[Chúc mừng ngài đã khám phá ra bí mật của Lục Đạo.]
[Mỗi một thời đại là một phần mộ, Lục Đạo đã phong ấn Nhân Gian giới thực sự, để nó được bảo vệ một cách nghiêm ngặt nhất.]
[Đương nhiên, thúc đẩu tiến trình phát triển của văn minh là việc làm đúng đắn, tuy quá trình này sẽ rất dài.]
[Nhưng cũng có người sẽ chú ý tới một loại thử thách khác của Lục Đạo, hắn hiểu rõ bí mật trong phần mộ nhân gian, trực tiếp tiến hành nhảy vọt trong các mộ phần văn minh để nhanh chóng đi tới mộ phần cuối cùng.]
[Lấy thân thể làm lồng giam, lấy văn minh làm phương thức thoát khỏi lồng giam, đây cũng là một trong những cách thức để truy tìm văn minh cuối cùng.]
[Ngài sắp rời khỏi mộ phần nguyên thủy, tiếp tục tiến về phía trước.]
Cố Thanh Sơn hoảng hốt.
Hắn cảm thấy mình thoát khỏi thân xác người vượn, linh hồn không ngừng lơ lửng trên không trung, bay đến khắp mọi phương hướng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, cũng có thể là một thời gian vô cùng dài.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy mình rơi xuống mặt đất cứng rắn.
Nơi này là một tòa nhà rộng lớn, tràn đầy một loại sức mạnh kỳ diệu nào đó.
Ma lực.
Phía trước truyền đến một âm thanh vang dội:
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ bắt đầu học tập ma pháp.”
“Ma pháp, là nền tảng để chúng ta chống lại tà ác...”
Âm thanh kia không ngừng giảng giải.
Bốn phía đều là bạn cùng lứa tuổi, đứng thành hàng chỉnh tề ngay ngắn, mặc đồng phục thống nhất.
Cố Thanh Sơn đưa hai tay lên nhìn, rồi lại nhìn lên người mình.
Mình đã biến thành một cậu bé mười một mười hai tuổi.
Không còn là người vượn.
Mà là một đứa trẻ Nhân loại.
Đây rõ ràng là một trường học.
Trên đài, có người đang cất giọng giảng giải.
“Sau khi trải qua giáo dục kiến thức căn bản, các trò phải bắt đầu tiến vào các lĩnh vực khác nhau, học tập kỹ năng thích hợp với bản thân...”
“Ngày mai sẽ bắt đầu tuyển chọn, xin các giáo viên hãy bắt đầu chuẩn bị.”
Chỉ thấy vài giáo viên có thân thể cường tráng mang một tấm cửa sắt nặng nề ra, dựng thẳng trên đài.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nói về chuyện phân chuyên ngành...”
Cố Thanh Sơn đứng giữa đám người, nghiêm túc lắng nghe.
Thì ra trong thế giới ma pháp này, vừa đến mười hai tuổi là sẽ bắt đầu tiến hành phân chia chuyên ngành.
Những đứa trẻ có thiên phú ma pháp sẽ trở thành trụ cột vững vàng, còn những người khác sẽ được phân tới các cấp trong xã hội, tham gia vào các nghề nghiệp tương ứng.
Cố Thanh Sơn nghe một hồi rồi thôi, bắt đầu suy nghĩ về chuyện mình trải qua lúc trước.
Mình làm thế nào mà thoát khỏi thời đại người vượn kia?
Lúc đó, mình vẽ một ký hiệu ma pháp vượt xa nhận thức của thời đại lúc bấy giờ.
Bản thân là một “vượn cổ”, đại diện cho trí tuệ kiệt xuất nhất trong nền văn minh người vượn, sau đó thoát khỏi thân thể người vượn, vượt qua mấy thời đại, tới nơi này.
Hiện tại, mình bị mắc kẹt trong thân thể của một cậu bé mười một mười hai tuổi.
Hắn hoạt động thân thể.
Đây thực sự là một cơ thể vừa nhỏ vừa yếu, những chuyện có thể làm cũng vô cùng có hạn.
Muốn nhanh chóng đi tới phần mộ cuối cùng thì phải lập tức vượt qua thời đại này!
Cố Thanh Sơn xoay người đi ra khỏi hội trường.
“Gourde, thằng con nít quỷ này, trỏ muốn đi đâu?” một giáo viên hỏi.
“Báo cáo thầy, đi nhà xí.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhanh trở về, sắp bắt đầu rồi.”
“Vâng, thưa thầy.”
Giáo viên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận