Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2348. Bắt Đầu Làm Pháp Sư (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn ra khỏi hội trường.
Đi tới một góc tường hẻo lánh, hơi khom người, đánh ra một quyền.
Bốn phía phát ra một trận gió nhẹ, xoay quanh thân thể Cố Thanh Sơn một hồi, kéo dài không tan.
Chiêu này được Lâm truyền thụ, chính là quyền thuật được giác ngộ từ trong bộ Võ kinh kia.
Quyền thuật như vậy đã vượt qua thời đại ma pháp này.
Nhưng sau đó lại không có chuyện gì xảy ra.
Cố Thanh Sơn vẫn là một cậu bé mười hai tuổi.
Hắn thấp giọng nói: “Thân thể chính là lồng giam văn minh, vì sao mình đã vượt qua văn minh rồi mà vẫn không thể?”
Trầm tư giây lát, hắn lại âm thầm suy nghĩ, chuyện duy nhất mà mình làm chính là chế tác trường thương bằng đá, giúp cộng đồng vượn cổ có thể sử dụng công cụ một cách tinh vi hơn.
Nói như vậy, cơ bản là có đáp án rồi.
Muốn thoát khỏi một thời đại để đi đến thời đại kế tiếp, cần phải thỏa mãn hai điều kiện:
Thứ nhất, thúc đẩy toàn bộ văn minh tạo ra một bước nhảy vọt vượt thời đại.
Thứ hai, trên một cơ sở nào đó, biểu diễn thành tựu của một hệ khác, thành tựu này phải vượt xa văn minh trước mặt.
Làm được hai điểu này là có thể rời đi.
Như vậy, trong các thời đại văn minh, không ngừng tiến bộ nhảy vọt...
Cái này nhanh hơn rất nhiều so với việc chỉ ở lại một thời đại văn minh.
Chí ít lúc bắt đầu chính là như vậy.
Cố Thanh Sơn thu lại tư thế ra quyền, xoay người chậm rãi đi vào hội trường.
Lúc ở cửa hội trường, hắn đụng phải giáo viên ban nãy.
“Chào thầy ạ.” Cố Thanh Sơn vội vàng tiến lên hành lễ.
“Ừ, trò lại đi làm chuyện xấu gì?” Giáo viên cảnh giác hỏi.
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi cạn lời.
Không biết tại sao Lục Đạo Luân Hồi phải cho mình thân phận một học sinh nghịch ngợm.
“Không có, ban nãy trò thực sự bị đau bụng.” Cố Thanh Sơn thành thật trả lời.
Giáo viên nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Qua một lúc lâu giáo viên mới nói: “Gourde, trò bình thường thích gây chuyện làm loạn, căn bản không chịu khó rèn luyện thân thể, học tập kiến thức cũng không chăm chỉ, lúc này có thể trở thành tùy tùng của kỵ sĩ hay không thực sự rất quan trọng đối với trò, thái độ của trò phải nghiêm chỉnh một chút.”
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Thì ra tư chất của thân thể này chỉ đủ trở thành tùy tùng của kỵ sĩ.
Muốn nắm giữ ma pháp, cần thân thể có lực tương tác với các nguyên tố.
Cái này là trời sinh, không có cách nào thay đổi.
Đay là chân lý được cả thế giới công nhận.
Nhưng trong thế giới văn minh ma pháp, nếu không nghiên cứu ma pháp thì làm sao đi tới đỉnh cao của văn minh.
Đương nhiên kỵ sĩ cũng là một con đường khá tốt, nhưng trên phương diện học thức vẫn kém một chút, tri thức không đủ để làm cho người ta tin phục, tài nguyên thu được cũng không ổn định.
Cố Thanh Sơn trầm thư một lúc, bỗng nhiên nói: “Thưa thầy, có phải còn một lát nữa mới đến lớp chúng ta vào thi?”
“Ừ, còn sớm, bây giờ thiết bị còn chưa chuẩn bị xong, lớp trò cũng xếp cuối cùng.” Giáo viên nói.
“Thưa thầy, trò đói bụng, muốn đi ăn gì đó trước đã.” Cố Thanh Sơn nói.
Giáo viên nhìn hắn chằm chằm.
Hắn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“Người khác đều căng thẳng cực độ, thằng con nít quỷ nhà trò lúc thì đi nhà cầu, lúc lại muốn đi ăn, đi đi, đi đi, ăn xong thì nhanh chóng trở lại.” Giáo viên bất đắc dĩ nói.
“Vâng, thưa thầy.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn xoat người, chạy về phía phòng ăn.
Trên người có một tấm thẻ, có lẽ là phí sinh hoạt gì đó.
Có lẽ vẫn đủ tiền ăn một bữa cơm.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng đi vào căn tin, đi thẳng tới trước cửa gọi món.
“Tôi muốn cái này, cái này, cái này, cái này, cả cái này nữa.”
Cố Thanh Sơn chỉ ra một loạt.
“Quẹt thẻ đi.” Cô căn tin nói.
Cố Thanh Sơn đưa thẻ ra.
Một lát sau, hắn chạy tới chạy lui vài chuyến, dọn xong một bàn đầy ắp thức ăn.
Tư chất thân thể yếu kém...
Hắn hít một hơi thật sâu, yên lặng tập trung danh hiệu “Nhóm Tình Yêu Thuần Khiết”.
Kỹ năng danh hiệu phát động!
[Lạnh lẽo: Ngài có thể tạm thời thu được một năng lực nào đó của thành viên trong nhóm Tình Yêu Thuần Khiết, cái giá phải trả chính là chịu đựng đau đớn.]
[Sức mạnh ngài lấy được càng mạnh, đau đớn ngài phải chịu sẽ càng mãnh liệt, thậm chí ngài sẽ vì đau đớn mà nổi điên, phát cuồng, chết đi.]
[Năng lực càng lớn, đau đớn càng kịch liệt.]
Một cảm giác đau đớn nhoi nhói xuất hiện.
Nó từ đỉnh đầu Cố Thanh Sơn len lỏi vào thân thể, khiến toàn thân hắn đều chìm trong nỗi đau như bị thứ gì đó đâm thủng.
Cố Thanh Sơn đờ người một lúc, thở nhẹ một hơi.
Dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng hiển thị trước mắt hắn:
[Ngài đã lựa chọn thành viên trong nhóm Tình Yêu Thuần Khiết: Tô Tuyết Nhi.]
[Ngài sẽ tạm thời thu được năng lực của cô ấy: Tiến hóa vô tận.]
Đói.
Cảm giác đói bụng cồn cào trong thân thể.
Cố Thanh Sơn cầm bánh mì trên bàn, cắn một miệng lớn.
Sữa tươi bị hắn uống một hợp sạch sành sanh.
Bánh ga tô, mì sợi, các loại thức ăn nhẹ đều bị hắn quét sạch.
“Làm phiền, cho thêm một phần... Đúng, giống như vừa nãy.”
Ăn sạch.
“À, làm phiền thêm lần nữa, còn có gì ăn được không?”
Ăn sạch.
Cuối cùng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi của cô căn tin, Cố Thanh Sơn cũng ăn uống xong xuôi.
Hắn hài lòng dựa vào lưng ghế, cầm tăm xỉa răng.
Hiện tại đã có đầy đủ năng lượng tiến hành tiến hóa cường độ thấp rồi.
Hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu chữa trị vết thương ngầm trong thân thể một cách nhanh chóng.
Mặc dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng một vài phương pháp rèn luyện thiếu chính xác đã khiến thân thể này sớm tích lũy một số căn bệnh.
Nếu vẫn cứ mặc kệ, còn tiếp tục tu luyện theo phương thức sai lầm, có lẽ đến ba mươi lăm tuổi sẽ phải từ bỏ sự nghiệp, trở thành một kẻ tàn phế bệnh tật đầy người.
Chỉ từ cách thức huấn luyện thô sơ này có thể thấy văn minh của thế giới này vẫn còn ở trình độ rất thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận