Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2377. Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng (2)


Đánh dấu

Hoàn thành một khúc.
Cố Thanh Sơn nhìn vào khoảng không trước mắt.
Chỉ thấy hai dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi đã xuất hiện ở đó:
[Giá trị công đức của ngài đã tiêu hao cạn kiệt.]
[Số công đức còn lại của ngài là: Ba diểm.]
Chỉ còn ba điểm.
Nhưng Mắt Thần Thiên Đế vẫn chưa quy định cần bao nhiêu công đức, chỉ nói dùng một lần sẽ tiêu hao một nửa công đức.
Nói như vậy...
Mình có thể dùng hai lần?
Vậy là đủ rồi!
Cố Thanh Sơn dừng bước nhảy, cầm khăn mặt lau mồ hôi, đưa tay chỉ một vài tên ma quỷ, phun ra một chữ:
“Đá.”
Gần như là chỉ trong nháy mắt, những tên ma quỷ bị chỉ trúng lập tức biến mất khỏi thành Tinh Không.
Đám ma quỷ đang âm thầm dè chừng và sợ hãi, chợt thấy Cố Thanh Sơn cười ha hả, phất tay nói: “Được rồi, gian tế đều bị đá đi cả rồi, bây giờ mọi người có thể yên tâm ra ngoài thành hành động.”
Đám yêu ma reo hò loạn lên, dần dần bình tâm trở lại.
Cố Thanh Sơn truyền âm cho Ly Ám: “Ngươi đi trước, ta phải xử ký một chút việc ở đây.”
Ly Ám ngầm hiểu, khẽ gật đầu, nấm quyết một cái rồi lập tức biến mất.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới ngoắc tay với tà ma âm ảnh kia:
“Lão ca, ngươi ở lại một chút, ta có việc muốn xin chỉ bảo... Những người khác giải tán cả đi.”
Tà ma âm ảnh đứng nguyên tại chỗ.
Nó tò mò hỏi: “Lão Cố, tìm ta có chuyện gì?”
“Xin chỉ dạy một vài phương pháp ẩn nấp, yên tâm, ta bỏ tiền, chúng ta trao đổi đồng giá.” Cố Thanh Sơn nói.
“Này, vậy có vấn đề gì, đừng nhắc chuyện tiền nong, à đúng rồi, ngươi chuẩn bị bỏ bao nhiêu tiền?” Tà ma buông lỏng tâm trạng, thuận miệng nói.
“Xem tình hình học tập thế nào, ta đã bỏ tiền thì ngươi cứ yên tâm.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, những người khác dần dần rời khỏi quảng trường.
Cố Thanh Sơn âm thầm hạ một vài mệnh lệnh, khóa chặt toàn bộ quảng trường.
“Có thể biểu diễn cho ta xem một chút bước đi âm ảnh cơ bản cho ta xem được không, dạo này ta cảm thấy khá hứng thú với kỹ thuật này của bộ tộc các ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Tà ma âm ảnh hớn hở nói.
Nó bắt đầu biểu diễn bước chân, đồng thời đưa ra giải thích tương ứng.
Cố Thanh Sơn nhìn một lúc, âm thầm gọi:
“Danh Sách Tối Cao.”
[Chuyện gì?] Danh sách đáp lời.
Cố Thanh Sơn thầm nói: “Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc quái vật kia là gì.”
[Nếu ta nói ra tên quái vật, nó sẽ lập tức cảm ứng được, sau đó đích thân tới đây giết ngươi.] Danh sách nói.
“Không sao.” Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào tà ma âm ảnh, nhẹ giọng nói: “Ta để dành riêng cho nó một thân thể dự bị, chính là vì chờ nó tới.”
[Có chắc không?] Danh sách hỏi.
“Thử xem thế nào.” Cố Thanh Sơn nói.
Danh sách trầm tư vài giây, sau đó đáp: [Được.]
Trong nháy mắt, dòng chữ nhỏ màu đỏ tơi hiện lên trước mặt Cố Thanh Sơn:
[Chúng ta đã nhìn thấy một loại tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết xa xưa.]
[Hiện tại bản danh sách có thể xác định, truyền thuyết này hoàn toàn có thật.]
[Quái vật kia...]
[Nó là ma của pháp tắc cuối cùng, côn trùng thu thập thân thể, chúa tể tuyệt vọng của hết thảy chúng sinh, Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng trong hư không.]
[Khi ngài nhìn thấy tên của nó, nó cũng đã cảm ứng được ngài.]
Cố Thanh Sơn chợt nhìn về phía tà ma âm ảnh.
Theo Dõi Linh Hồn!
Trống rỗng.
Một mảnh trống rỗng.
Không cảm ứng được gì, hết thảy đểu chìm trong hư không vĩnh hằng.
Tà ma âm ảnh bỗng dừng bước, nhìn thẳng Cố Thanh Sơn.
Con ngươi u tối của nó đột nhiên trở nên trống rỗng, sương mù vây quanh thân thể, nhẹ nhàng nâng nó lên không trung.
Một luồng khí thể khó hiểu từ trên người nó vọt lên.
Trong nháy mắt, hư không bốn phía biến đổi, toàn bộ thành Tinh Không biến mất.
Vô số đường ống màu đen xuất hiện khắp thế giời, kéo dài bất tận về phía xa.
Trên những đường ống này treo đủ loại thân xác, có nhân loại, có yêu tinh, ma quỷ, dã thú, quái vật, người khổng lồ...
Vô số thân xác.
Vố số đường ống màu đen.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh một chút, kinh ngạc nói: “Phải làm ra chiến trận lớn như vậy sao? Ta cho rằng ngươi còn muốn cho ta làm thủ hạ của ngươi cơ đấy.”
Tà ma âm ảnh nói với giọng lạnh nhạt vô tình: “Loại côn trụng không thành thật như ngươi vẫn nên trở thành một thân xác dự bị thì mới có thể khiến ta yên tâm.”
“Ầm...”
Trên người tà ma âm ảnh tỏa ra khí thế ngợp trời.
Cố Thanh Sơn tập trung toàn lực, nhưng thậm chí còn chưa kịp đứng vững thì đã bị cơn gió phát ra từ luồng khí thế này thổi bay ra ngoài.
Tà ma âm ảnh không có cảm xúc, lạnh lùng nói:
“Cố Thanh Sơn, linh hồn của ngươi sẽ trở thành thức ăn của ta, còn hết thảy của ngươi đều sẽ thuộc về ta.”
Sau một cái chớp mắt.
Nó đột nhiên biến mất.
Cố Thanh Sơn đưa tay ra phía sau, lập tức nắm trường cung trong tay.
Âm thanh chấn động như sét đánh vang lên.
Chỉ thấy từng đường sáng từ dây cung phóng đi.
Tà ma âm ánh né tránh vài lần, cuối cùng bị một mũi tên bắn trúng.
Lực tấn công dữ dội vây chặt lấy tà ma, lăn tròn trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn buông cung, lộ ra vẻ mặt trào phúng.
“Thiên Đế không có ở đây, mà tà ma âm ảnh và ta đều là Thánh Tuyển Giả bình thường, bị phong ấn thực lực, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng có thể thắng được ta?” Hắn hờ hững nói.
Tà ma âm ảnh thản nhiên nói: “Có lý.”
Thân thể nó hóa thành một vũng máu.
Trong vô số ống dẫn, có một ống dẫn mới rơi xuống, mang tới thân xác của một người khổng lồ đặt đối diện Cố Thanh Sơn.
Toàn bộ ống dẫn khác rút lui.
Người khổng lồ tỉnh lại.
“Đây là một người khổng lồ không thuộc về Lục Đạo. Toàn bộ thực lực mà hắn có vừa đủ để giết người.” Người khổng lồ nói ồm ồm.
“Giết ta?” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, ngươi sắp phải chết rồi.” Người khổng lồ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận