Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2392. Cuối cùng cũng gặp


Đánh dấu
Nhóm dịch. Thiên Tuyết
Cố Thanh Sơn phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy dưới đỉnh núi có vô số quái vật, chúng nhiều đến mức từ chân núi kéo dài mãi đến cuối tầm mắt.
Trên người những quái vật này tràn đầy khí tức hủy diệt.
"Đều là quái vật tận thế —— số lượng nhiều lắm." Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Hắn quay đầu hỏi Thần Kiếm Định Giới: "Cái tên vừa rồi dùng phương pháp gì mà khống chế được nhiều quái vật tận thế như vậy?"
"Không, nó không khống chế được quái vật, nó chỉ đặt chúng ta đến nơi tràn đầy quái vật tận thế, muốn chúng ta chết ở chỗ này." Thần Kiếm Định Giới đáp.
Càng ngày càng nhiều quái vật chú ý tới động tĩnh trên đỉnh núi.
Bọn chúng rối loạn lên, bắt đầu chạy như điên về phía đỉnh núi.
Barry nhìn một hồi, thấp giọng hỏi: "Kế hoạch của ngươi là?"
Cố Thanh Sơn trầm ngâm mà đáp: "Vàng thau lẫn lộn."
Hắn truyền âm thật nhanh vài câu với Barry.
Barry nghe xong, cười to nói:
"Sau khi Mạc trở thành Chiến Tranh Chi Vương, ta vẫn luôn cảm thấy có chút khó chịu, hiện tại rốt cuộc có cơ hội vượt qua hắn rồi."
Hắn đứng bên vách núi, đột nhiên nhảy lên phía trước, cả người cấp tốc rơi xuống mặt đất.
Oanh!
Đại địa chấn động, tiếng va đập kịch liệt truyền khắp tứ phương.
Barry đứng lên từ dưới đất, trên thân đã bọc một bộ chiến giáp chặt chẽ kín đáo, chợt quát lên: "Theo ta xuất kích!"
Chỉ thấy hắn xông vào bầy quái vật, hai tay vung ra quyền ảnh như núi như biển, đánh bay đám quái vật tận thế ra ngoài, tựa như sao băng bay loạn đầy trời.
Bên cạnh hắn xuất hiện mười hai tên binh sĩ kim loại.
Bốn tên binh sĩ cầm Tháp Thuẫn trong tay, không ngừng thay Barry ngăn cản các đòn công kích từ xa.
Lại có bốn tên binh sĩ cầm súng máy to lớn, bên trong nòng súng phun ra ngọn lửa hừng hực, trợ giúp Barry tiến hành công kích.
Có ba tên binh sĩ chia nhau cầm vũ khí lạnh trong tay, phân ba hướng che chắn cho Barry.
Có một tên lính dần dần ẩn mình, giấu trong hư không, mỗi khi niệm tụng một câu chú ngữ, trên người Barry lập tức hiện ra hào quang thánh khiết.
Barry cứ thế mà tiến công mãi về phía trước, thẳng đến khi bị hàng rào do mấy trăm tên quái vật tận thế tạo thành ngăn cản lại.
"Giết hắn!"
Tất cả quái vật cùng quát to.
Pháp thuật hủy diệt ngợp trời bay lên trời xanh, tụ thành một cụm hào quang đủ để hủy diệt hết thảy, ầm vang rơi xuống đất.
Barry bị đánh trúng.
Gần như trong nháy mắt, tất cả các binh sĩ kim loại bên cạnh hắn bị đánh tan tác không còn một ai.
Mặt đất bị đánh thủng, xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.
"Hô... Ha ha ha ha! Các ngươi muốn giết ta?"
Barry lơ lửng ở giữa không trung, điên cuồng cười ha hả.
Thương tích cả người hắn nhìn thôi đã giật mình, nhưng lại chẳng có chút dấu hiệu nào của cái chết cả.
—— Trong trạng thái chiến đấu, hắn không thể chết được.
Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, lại xông vào đống quái vật lần nữa, trong nháy mắt đã tung ra trăm ngàn quyền.
Đánh xong những chiêu liên hoàn kia, chỉ thấy lấy hắn làm trung tâm, những cái tay cụt ch gãy hỗn hợp với me me của bọn quái vật nọ đã vẽ ra một vòng tròn màu đỏ sẫm.
Một vệt kim quang từ hư không xuất hiện, nhẹ nhàng rơi lên trên người hắn.
Trong chốc lát ——
Bộ chiến giáp bạch ngân kia hóa thành ánh vàng.
Barry giật mình, đột nhiên cười ha hả:
"Ha ha ha, ta rốt cuộc cũng lên được cấp bậc Chiến Tranh Chi Vương!"
"Mạc thằng ranh con nhà ngươi, lần sau chúng ta lại chơi cờ chiến, xem coi ta có ngược chết ngươi hay không!"
Trong vòng vây sát sao của vô số quái vật, thân hình của hắn dần dần trở nên mơ hồ.
—— Hắn biến mất.
Bọn quái vật xông lên hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng làm thế nào cũng không phát hiện được tung tích của hắn.
Bọn chúng dừng lại một lát, chợt nhớ tới còn có một người.
—— Trên đỉnh núi còn có một người!
Rống!
Bọn quái vật phát ra tiếng gầm rú táo bạo, lấy tốc độ nhanh nhất mà xông lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi rỗng tuếch.
Không có bóng người.
Không có ai cả.
Một con quái vật có đôi cánh chim như lưỡi đao tức giận đến điên cuồng kêu to, vung mạnh móng sắc, vặn đứt phăng đầu con quái vật bên cạnh nó xuống.
Bọn quái vật dùng mọi cách cũng không tìm thấy cái người vốn đứng ở nơi đây, đành phải hậm hực thối lui.
Dòng chảy thời gian trôi qua.
Ước chừng sau một tiếng.
Con quái vật có cánh chim như lưỡi đao kia thoát ly bầy quái vật tận thế.
Nó dùng hết mấy tiếng đồng hồ để băng qua một mảnh sa mạc hoang vu không một bóng người.
Phía trước, dần dần có thể trông thấy một vài kiến trúc.
Trong đôi mắt quái vật lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, thấp giọng nói: "Ẩn nấp cho kỹ."
Trong hư không bên cạnh nó truyền đến một tiếng kiếm reo nhẹ nhàng.
Quái vật lặng lẽ tới gần những kiến trúc kia.
...
Nhân Gian giới.
Thanh lâu.
"Sư tôn, đây là ba mươi sáu món điểm tâm con vừa làm, người từ từ dùng, ta đi chuẩn bị mở cửa trước." Tần Tiểu Lâu cúi đầu khom lưng nói.
"Ừm, đi đi." Tạ Đạo Linh nói.
Tần Tiểu Lâu vừa muốn rời khỏi cửa, đã thấy Tạ Đạo Linh đột nhiên đứng lên.
"Sư tôn, sao vậy?" Tần Tiểu Lâu hỏi.
"Rốt cuộc... Cũng tới." Tạ Đạo Linh nhỏ giọng mà nói.
"Tới? Ai?" Tần Tiểu Lâu chỉ hỏi một câu thì đã tự hiểu ra ngay.
Hắn lao ra theo hướng cầu thang, vội vã bay lượn đến cửa thanh lâu.
Chỉ thấy ba người đứng ở cửa.
Hai mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn đang theo sát sau lưng một đứa bé gái.
"Hai sư muội, còn có —— sư tôn!"
Tần Tiểu Lâu kêu to lên, trong giọng nói mang theo vẻ vui sướng nghẹn ngào.
Hắn trực tiếp nhào tới, quỳ gối trước mặt cô bé gái, dập đầu nói: "Sư tôn, con rất nhớ người, ô ô ô ô."
Hắn bật khóc, nước mắt trộn lẫn với nước mũi cùng chảy xuống.
Cô bé cuời cười ôn hòa, đánh giá hắn, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Kỳ quái, sao con lại đột phá cảnh giới? Như thế cũng không phù hợp với thái độ bình thường của con."
Hai cô gái đứng sau lưng nàng cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Tần Tiểu Lâu theo bản năng kẹp chặt hai chân, ưỡn ngực nói: "Sư tôn, người đừng xem thường con, con vẫn luôn rất cố gắng đó chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận