Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2432. Ba Đại Tử Thần (2)


Đánh dấu

Hai cái hoa tai Tử Thần, lại thêm Đoạn Tội Chi Thư, để chi Hồn khí của Tứ Thánh Trụ chi thủy —— Quyển Sách Của Đáy Biển thức tỉnh.
Lúc ấy mình từng thấy được cảnh tượng kia.
Dưới núi Thiết Vi, bên bờ sông Vong Xuyên.
Sương khói cuồn cuộn, thủy triều lên xuống.
Bắt đầu từ thời đại Tuyên Cổ đã có một người con gái chờ đợi ơ chỗ này.
Thời khắc đó, một cô gái tóc trắng phơ khác xuất hiện ở Hoàng Tuyền, ngồi bên cạnh nàng, kể lại cho nàng chuyện tương lai.
Nhịp tim của Cố Thanh Sơn bỗng nhiên gia tốc.
Bên trong hai người con gái, có một người hóa thân tận thế, vượt qua thời không.
Nàng hiểu được pháp tắc thời không.
Như vậy mình có thể trông thấy các nàng sao?
Cố Thanh Sơn hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng phi nhanh dọc theo bên bờ Vong Xuyên.
Hắn nhanh chóng tìm được vị trí đó.
Đây là một nơi vô cùng vắng vẻ, tránh né đông đảo quỷ thần bên trong Hoàng Tuyền, một chỗ nằm ngay bên bờ sông.
Một khối đá xanh bên cạnh bờ sông.
—— Xích Hộc và Tô Tuyết Nhi đã từng ngồi ở chỗ này, suy tính chuyện tương lai.
Có lẽ. . .
Có lẽ có khả năng thành công!
Cố Thanh Sơn bay lên đá xanh, vung Trường kiếm trong tay lên, quát khẽ: "Bắt đầu chiếu rõ, kiếm giới vây hãm nơi này đừng cho người khác trông thấy!"
—— Chiếu rõ: Đối với mọi thứ, thấy rõ chuyện đã phát sinh trong quá khứ, nhìn được tất cả điều mà hư không cất giấu.
Trường kiếm âm vang một tiếng huýt dài.
Chỉ một thoáng, quang ảnh bốn phía đã thay đổi.
Thời gian cứ lui liên tục về quá khứ, lui mãi lui mãi.
Trên tảng đá, không có thứ gì.
Thẳng đến thời khắc ấy đã đến.
Bỗng nhiên ——
Bóng dáng của hai cô gái xuất hiện trên tảng đá.
Các nàng vai kề vai, nhỏ giọng nói chuyện.
Xích Hộc.
Tô Tuyết Nhi.
Toàn bộ thế giới phảng phất như rơi lâm vào một loại đình trệ nào đó.
Trong sự yên tĩnh vô tận, Cố Thanh Sơn nặng nề nhìn vào các nàng, không nỡ chuyển ánh mắt đi dù chỉ một giây một phút.
Một lát sau.
Tô Tuyết Nhi hơi nhíu mày lại.
Nàng cảm ứng được bốn phía có chút không ổn, phảng phất nhưu có người xuyên thấu qua dòng sông Thời Gian dài đằng đẵng mà đứng xa xa dõi mắt ngóng nhìn.
Nàng vẫn nói chuyện với Xích Hộc, nhưng hai con ngươi lại dần dần hóa thành một mảnh trắng bạc.
Nàng quay đầu, trông lại hướng phía sau.
Nàng nhìn thấy hắn.
"Ngươi là —— "
Tô Tuyết Nhi nắm tay Xích Hộc đứng lên, cảnh giác mà hỏi.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn trông thật dịu dàng, hắn vẫn không lên tiếng.
Tô Tuyết Nhi nhìn chăm chú vào hắn, dần dần từ cảnh giác hóa thành hoang mang, lại lộ ra vẻ nghi ngờ, cuối cùng mới hơi giật mình.
Nàng là người con gái đã tiến hóa chung cực, sau đó hóa thành tận thế.
Cứ việc Cố Thanh Sơn đã thay đổi thân phận, nhưng Tô Tuyết Nhi có thể suy đoán ra kết luận chính xác nhất từ vô số thời không và tin tức nhỏ nhặt.
Nàng bật cười, ôm lấy bả vai Xích Hộc.
"Xích Hộc. . ."
"Ừm?"
Cố Thanh Sơn hơi lắc đầu.
Tô Tuyết Nhi lập tức im lặng, tạm dừng một chút, lại khẽ gật đầu với Cố Thanh Sơn.
—— Vận mệnh của Xích Hộc đã được định trước.
Hiện tại tốt nhất đừng làm chuyện gì, để tránh sinh ra ảnh hưởng đến quỹ đạo vận mệnh cố định của nàng.
Lúc này im ắng.
Cách thời không vô tận, Cố Thanh Sơn vẫn đang nhìn vào các nàng.
Tô Tuyết Nhi ôm Xích Hộc, đang nghĩ nên giải thích hành động cảnh giác vừa rồi của mình như thế nào.
Ai ngờ Xích Hộc lại mở miệng nói: "Tô Tuyết Nhi, vừa rồi chúng ta nói nhiều như vậy, kỳ thật ta luôn có chuyện muốn nhờ ngươi."
"Chuyện gì vậy?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
Xích Hộc đưa tay nắm vào trong hư không một cái.
Một thanh liêm đao cán dài toàn thân cháy hừng hực ánh lửa hắc ám xuất hiện trong tay nàng.
"Rhode truyền nó cho ta."
"Hiện tại ta chỉ cần lưu lại một chút sức mạnh của nó mà thôi, về phần chân thân của nó, xin ngươi dùng quyền năng của thời không, giúp ta truyền lại cho hắn."
"Ta nghĩ có lẽ hắn cần thanh binh khí này. "
Tô Tuyết Nhi kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết hắn cần chuôi vũ khí này?"
Xích Hộc nói: "Ngươi chưa từng tạo dựng nên Pháp Thuật Tinh Thần, cho nên không rõ —— kỳ thật quyền năng Pháp Tắc Tử Vong của dòng sông Sinh Tử chia ra ba phần, ta chiếm một phần, bản nguyên trên người của ngươi đến từ Quang Huy Chi Chủ, còn truyền thừa tử vong chân chính lại nằm trên người hắn, giữa chúng ta có mối liên hệ chặt chẽ với nhau."
"Hắn và dòng sông Tử Vong đều cần đến binh khí truyền thừa tử vong này."
Tô Tuyết Nhi nghiêm túc nghe xong, lộ ra vẻ giật mình.
Xích Hộc lại nhìn thẳng về hướng Cố Thanh Sơn đang đứng ——
Nàng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư vô.
Chỉ trong chốc lát.
Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười.
"Ta có thể cảm nhận được, hắn đã tới."
"Ta hiểu rồi. . ."
Tô Tuyết Nhi vươn tay, đang muốn tiếp nhận Tử Thần Liêm Đao từ trong tay Xích Hộc, nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Nàng dứt khoát một tay ôm Xích Hộc lấy, một cái tay khác nâng liêm đao lên.
"Xích Hộc. . . Dựa vào sức mạnh thời không của ta, chúng ta cùng đưa liêm đao cho anh ấy đi."
"Vì sao phải như thế?" Xích Hộc giơ liêm đao, không hiểu hỏi lại.
Tô Tuyết Nhi nói: "Ta vừa vặn mượn Liêm Đao Tử Thần, dồn hết sức mạnh tử thần trên người mình truyền lại cho anh ấy; ngoài ra, khi chúng ta cùng đưa liêm đao ra, ngươi có thể trông thấy anh ấy trong nháy mắt."
Xích Hộc lập tức khẩn trương lên.
"Tới nào. . . Đừng sợ."
Tô Tuyết Nhi nắm chặt Liêm Đao Tử Thần, cùng Xích Hộc đưa nó về phía hư không.
Trên người nàng dâng lên một ngọn lựa tử vong vô tận, hoàn toàn chui vào trong liêm đao.
——truyền thừa của nàng là đến từ quyền năng bản nguyên tử vong của Quang Huy Chi Chủ, lần này đã triệt để truyền ra ngoài.
Tô Tuyết Nhi nhanh chóng niệm chú ngữ.
Thời gian dần trôi qua, lại có tầng tầng lớp lớp hình bóng của dòng sông Thời Gian lặng lẽ xuất hiện, không ngừng quay chung quanh người nàng, hình thành một khúc cong.
Dòng nước thời gian mãnh liệt kia bỗng nhiên chảy ngược, hóa thành một bức tường thác nước chất đầy hơi mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận