Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2451. Tiến vào! (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn im lặng, sau đó lên tiếng: "Cho nên kỳ thật các ngươi có thể tùy ý lựa chọn Thần Khí đẳng cấp cao nhất trong Hoàng Tuyền à?"
Ma Long giật nảy mình, vội vàng nói: "Làm sao có thể! Những Thần Khí kia cần số lượng lớn công đức mới có thể có được, hơn nữa cho dù chúng ta đã có đầy đủ công đức, còn phải phù hợp với yêu cầu giải trừ phong ấn của Thần Khí mới được."
—— Cũng đúng, suýt nữa quên mất hai vấn đề công đức và yêu cầu giải phong ấn kia.
Cố Thanh Sơn tỉnh táo lại, lại hỏi: "Yêu cầu giải phong ấn của Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng là cái gì?"
"Không biết, ngươi phải đi xem mới biết được." Ma Long nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, lắc mình biến hoá, hóa thành một con bướm rơi vào trên bờ vai Ma Long.
"Ta sẽ ẩn mình, ngươi dẫn ta đi vào."
Cố Thanh Sơn nói.
"Tốt!" Ma Long nói.
Hắn thu bươm bướm, hơi nghiêng người đi, bay qua một cự ly rất xa, rơi vào một toàn đài cao nào đó của Luân Hồi Điện.
"Đại nhân!"
"Đại nhân!"
Mấy tên thủ vệ đồng loạt nói.
"Ừm." Ma Long lên tiếng rồi đi vào bên trong.
Hắn cứ vòng vo qua lại trong trong lầu các của cung điện, sau đó tiến vào một Thiên Điện.
"Liễu Dạ." Ma Long nhẹ giọng mà gọi.
Chỉ thấy một người con gái đang ôm đứa bé, vội vã chạy đến.
"Thiên Trần ngươi trở về đúng lúc quá, mẫu thân cư nhiên lại cùng bốn thần khác đi giết Thần Chủ rồi, lúc này ta cũng không biết làm sao cho tốt nữa." Cô gái kia nói.
Ma Long thấp giọng đáp lại: "Hoàng Tuyền sắp đại biến, hiện tại anh phải mang em và con đến một nơi an toàn."
"An toàn?" Liễu Dạ hoang mang mà lặp lại.
Ma Long nói: "Đúng, mặc kệ thế cục phát triển ra sao, ít nhất anh phải đảm bảo an toàn của em và con mình trước, những chuyện khác chúng ta chỉ có thể nhìn tình hình trước, căn bản không cách nào nhúng tay vào cả."
"Em nghe lời anh." Liễu Dạ nói.
Trên gương mặt Ma Long lộ ra vẻ dịu dàng, ôm lấy Liễu Dạ.
Hai sợi tơ bay ra từ trên cổ tay hắn, quấn quanh cổ tay Liễu Dạ và đứa bé.
"Chớ phản kháng, như vậy có thể đi qua."
Ma Long nói khẽ.
"Được." Liễu Dạ lên tiếng.
Đã thấy sợi tơ màu đen nhẹ nhàng khẽ động, Liễu Dạ và đứa bé trong ngực cô lập tức biến mất không thấy.
Bọn họ đã được Phi Nguyệt mang về núi Thiết Vi.
Con bướm trong tay áo của hắn bỗng nói: "Sao ngươi không nói chuyện tiếp theo mình phải làm cho nàng biết chứ?"
Ma Long mỉm cười một cái, ưỡn ngực cất tiếng: "Chuyện của đàn ông, có gì mà nói với phụ nữ kia chứ."
Chỉ chớp mắt tiếp theo.
Chỉ thấy một sợi tơ màu đen đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Liễu Dạ lại xuất hiện trước mặt Ma Long lần nữa .
"Con mình đưa cho muội tử Phi Nguyệt chiếu cố rồi, Thiên Trần, em thấy vẻ mặt anh hình như đang có chuyện gì giấu diếm em." Cô từ tốn mà nói.
Ma Long nói: "Anh nào dám có việc giấu em chứ? Tiếp theo anh sẽ đi đến bảo khố hiệu chữ Giáp, tìm kiếm Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng."
"Còn gì nữa không?" Liễu Dạ hỏi.
"Một người bạn của anh cần nó, chúng ta đi lấy ra, cũng may núi Thiết Vi hình thành thế phòng ngự và công kích, để tránh người khác thừa dịp loạn tập kích chém giết người của chúng ta." Ma Long nói.
"Còn gì nữa không?" Liễu Dạ hỏi.
"Không có." Ma Long nói.
"Tốt, vậy anh cẩn thận một chút." Liễu Dạ kéo kéo sợi tơ màu đen.
Sợi tơ màu đen khẽ động, mang theo nàng biến mất khỏi nơi đó.
Con bướm: ". . ."
Ma Long: ". . ."
Ma Long ho nhẹ một tiếng, nửa giải thích nửa giãi bày mà nói: "Ta phiền nàng, bình thường nhiều nhất chỉ nói cho nàng một tiếng, sau đó làm chuyện của mình."
"Bình thường ngươi không mang theo vợ bên mình à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chuyện của đàn ông, để phụ nữ xem vào cái gì." Ma Long thản nhiên nói.
Bá ——
Chỉ thấy Liễu Dạ lại xuất hiện trong hư không lần nữa.
"Phu quân, em nghĩ nghĩ, chuyện này vẫn có chút nguy hiểm, em đi cùng với anh." Liễu Dạ nói.
"Em đừng đi, đây là chuyện của anh." Ma Long quả quyết nói.
"Ừm?" Liễu Dạ nhìn hắn chằm chằm.
Ma Long nắm tay của nàng, nghiêm nghị nói: "Việc này quá nguy hiểm, anh đi làm là được rồi, sao có thể làm vợ mình cực khổ tự mình xông lên chứ."
Liễu Dạ do dự nói: "Ừm. . . Vậy được rồi."
Nàng kéo kéo sợi tơ trên tay, nháy mắt đã biến mất khỏi nơi đó.
Con bướm: ". . ."
Ma Long: ". . ."
Bươm bướm: ". . . Chúng ta có thể đi rồi chưa?"
"Đi!"
Sa. . . Sa. . . Sa. . .
Ma Long một mình đi trên con đường nhỏ chật hẹp, hai bên con đường đều là vách đá vạn trượng.
Trong hư không hiện đầy phù văn như ẩn như hiện, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ đụng vào, hậu quả kia ——
Dù là Ma Long thường thấy sóng gió, cũng không dám chủ quan ở chỗ này.
Hắn quan sát phương hướng, sau đó bỗng dừng chân, bước ra một bước hướng về hư không vạn trượng đằng trước bên trái.
Chỉ một thoáng, trong hư không xuất hiện một con đường nhỏ mới, mà con đường phía sau lúc này lại biến mất không thấy tung tích nữa.
"Điện chủ từng nói qua, Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng là một Thần Khí cực kỳ đặc thù —— ta đoán là vì nó đã mất đi Khí Linh, cho nên một khi bị người ta đạt được, hậu quả cực kỳ nguy hiểm, cho nên phải được cất giữ đơn độc." Ma Long nói.
"Đã không có Khí Linh, phong ấn của trượng này phải hóa giải như thế nào?" Con bướm trên vai hắn lên tiếng hỏi.
"Không rõ lắm —— ngươi cho rằng bình thường ta có thể tới loại bảo khố đẳng cấp này hay sao?" Ma Long đáp lại.
Hắn cứ đi tới đi tới, bỗng nhiên nghiêng người sang, bước ra một bước hướng về hư không bên phải.
Tất cả cảnh tượng đã tản ra.
Phía trước lại xuất hiện một con đường nhỏ khác, nó lơ lửng gác trên vực sâu vạn trượng, dẫn thằng đến làn sương tĩnh mịch âm u cuối cùng.
Ma Long bước lên con đường nhỏ, hết thảy sau lưng lập tức hóa thành hư ảnh, cuối cùng thì tan biến đi.
"Nơi này chỉ có thể tiến lên, không thể lui lại, nếu không nhất định sẽ bị 90 triệu cấm chế đánh cho thần hồn không còn một mảnh." Ma Long nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận