Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2459. Diệt Sạch (1)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn bàn tay trên bầu trời.
Bóng ma Tử Vong xua mãi không đi bao phủ lấy linh giác, khiến hắn có cảm giác nghẹt thở.
Dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi hiện lên trước mắt:
[Chú ý: Pháp thuật Thiên giới – Thí Thần Phù Thú đang quanh quẩn bên ngoài chiến trường, bất cứ tồn tại nào có ý đồ tiến vào chiến trường đều sẽ bị loại thú thuật pháp này ăn tươi nuốt sống.]
Chính pháp Thiên giới!
Con ngươi Cố Thanh Sơn hơi co lại, trong lòng nhịn không được mà nảy sinh một ý nghĩ.
Chỉ mới là ở bên ngoài chiến trường mà đã có loại thú thuật triệu hoán có thể giết thần như vậy tồn tại.
Nói như vậy, trận chiến giữa Thiên Đế và Quỷ Vương đã bắt đầu rồi?
Bao vây chiến trường lại là có ý gì?
Chẳng lẽ không muốn trận chiến này bị những người khác nhìn thấy?
Cố Thanh Sơn còn đang suy nghĩ, chợt thấy trên bầu trời lại lần nữa xuất hiện dị tượng.
Không gian dần dần trở nên méo mó, một con thú khổng lồ toàn thân dán đầy bùa chú xuất hiện.
Nó vừa mới xuất hiện, bùa chú toàn thân lập tức tản ra ánh sáng thần thánh vô tận, gần như là trong nháy mắt đã hóa thành một thần thú bằng xương bằng thịt...
Chu tước!
Chỉ thấy trên khoang thuyền, một lão già đột nhiên cười ha hả.
“Ha ha ha, thì ra là pháp thuật Thiên giới thuộc về Hỏa Đức... Lúc còn sống ta chính là tiên tướng Hỏa Đức của Thiên giới, lần này vừa khéo có thể mượn thân phận tiên nhân tránh được kiếp nạn này!”
Ông ta xắn tay áo, thân hình nổi lên như diều gặp gió, bay tới tầng mây.
Lão già làm ra vẻ cung kính, hành lễ nói: “Khởi bẩm thiên quan, ta là thần tướng Hỏa Đức, nay thoát thân khỏi địa ngục, hy vọng được cho phép trở về Thiên Đình, ra sức cống hiến cho bệ hạ.”
Toàn thân Chu Tước tỏa ra ánh lửa, hai cánh như thể che khuất cả bầu trời, miệng nói tiếng người: “Ngươi là thần tướng Hỏa Đức?”
“Đúng vậy.” Lão già nói.
“Vậy thôi, Chu Tước không tiện giết ngươi.” Chợt thấy thân thể Chu Tước run lên, trong nháy mắt đã hóa thành một con Bạch Hổ toàn thân mang theo sát khí tàn ác.
Lão già hoảng hốt nói: “Đại nhân...”
Bạch Hổ nhìn ông ta một cái, khinh thường nói: “Thực lực như thế mà còn dám xưng bậy là thần tướng Hỏa Đức?”
“Xoẹt!”
Một âm thanh vang lên.
Toàn bộ thân thể lão già lập tức nổ tung, hóa thành một màn sương máu mịt mù.
Bạch Hổ dùng sức hút một cái, hút hết toàn bộ sương máu.
“Ồ?” Bạch hổ ngạc nhiên nói: “Vậy mà thực sự là binh tướng bộ Hỏa Đức, đáng tiếc, đáng tiếc, nhưng trận chiến đang diễn ra, ta không thể buông tha cho bất cứ kẻ khả nghi nào tiến vào chiến trường.”
Nó quan sát phía dưới, đôi mắt lạnh như băng dừng lại trên thuyền lớn.
Trong lòng mọi người phát lạnh.
Cô gái toàn thân phủ đầy lông chim đột nhiên đứng ra, lớn tiếng nói: “Các vị, chúng ta đều là những người xuất sắc thuộc đạo Luân Hồi trong lịch sự của Lục Đạo, chúng ta tập trung sức mạnh của tất cả mọi người, nhất định có thể chiến thắng con thú bùa chú này!”
Mọi người lập tức nhao nhao trả lời.
Hết cách, thoáng cái đã có hai người bỏ mạng, hơn nữa còn không có sức đánh trả, nếu như còn không bắt tay hợp tác, sợ rằng người kế tiếp chính là mình.
“Lên!” Cô gái quát một tiếng, bay lên đầu tiên.
Những người khác bay theo sau, lao về phía Bạch Hổ trên bầu trời.
Cố Thanh Sơn vẫn đứng trong bóng tối trên khoang thuyền, nhìn Bạch Hổ một chút rồi lại nhìn sang mọi người, khẽ lắc đầu một cái, động tác nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện.
Pháp thuật Thiên giới của mình đã tiến hóa mấy đợt, một khi đạt đến trình độ bằng với Thiên Đế là có thể ám sát Người Bảo Vệ Vĩnh Hằng một lần.
Mà pháp thuật Thiên giới – Thí Thần Phù Thú này...
Mình còn chưa bao giờ nghe tới.
Muốn chiến thắng một thuật pháp lợi hại như vậy, sợ rằng phải là quái vật có cùng trình độ với Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng mới có thể làm được.
Trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, tranh thủ lúc này cẩn thận điều tra xung quanh.
Thuyền lớn chắc chắn không thể trông cậy vào.
Biển...
Thực ra cũng không phải biển, hiện tại thuyền lớn đã tới Vong Xuyên.
Cố Thanh Sơn khẽ động tâm niệm, Triều Âm kiếm lập tức bay ngang tới, chĩa xuống bên dưới.
“Mở!”
Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng.
Thuyền lớn hơi nghiêng, sông lớn tách ra một chút.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy thú bùa chú lần nữa biến hóa hình thể, chia thành bốn phần, hóa thành Thanh Long, Bạch Hồ, Chu Tước, Huyền Vũ, chiến đấu vật lộn với hơn mười người tranh tuyển Quỷ Vương.
Mắt thấy đôi bên càng đầu càng ngang sức ngang tài, bốn thánh thú đột nhiên tụ về một thể, thân hình biến đổi, hóa thành một cây trường cung.
Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một lá bùa chứa đầy năng lượng màu tím.
Một gã A Tu La nhìn kỹ một chút, thất thanh kêu lên: “Là Bùa Thánh Lục Ma.”
Gã mặc kệ những người khác, quay đầu bay về phía tận cùng Vong Xuyên.
Lại thấy lá bùa màu tím chấn động, hóa thành một thần nhân bốn đầu, tám tay, cầm trường cung, không có mũi tên, kéo dây cung hướng về phía A Tu La.
“Giết!” Cô gái người đầy lông chim quát lên.
Đám người chết đồng loạt ra tay.
Từng đạo thuật pháp tuyệt đẹp đánh vào trên người thần nhân, nhưng ngay cả một màng sáng màu tím bao quanh người gã cũng không thể đánh nát.
“Trên đời lại có thần thú phượng hoàng yếu đuối như vậy.”
Thần nhân kỳ quái nhìn cô gái toàn thân đầy lông chim một cái, khẽ lẩm bẩm.
Gã lắc đầu, nhìn ra xa một cái, lập tức buông dây cung.
“Vù...”
Dường như trên trường cung màu tím có một vật vô hình bay ra ngoài.
Xa xôi trên bầu trời, thân thể A Tu La đột nhiên cứng đờ.
Trên mặt gã hiện lên vẻ sợ hãi đến cùng cực, đau đớn cảm thán: “Ta chiến đấu cả đời, lại giống như ếch ngồi đáy giếng... Đáng hận...”
Thân hình của gã từ từ biến mất, giống như là bị thứ gì đó xóa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận