Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2502. Chiến đấu! (2)


Đánh dấu

Vũ mơ mơ màng màng sờ vào phía sau.
—— Vết thương không thấy.
Mình là —— sống lại sao?
Trong hư không, một thứ sức mạnh vô hình dần dần tản ra.
Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi hiển hiện:
[Quy tắc của Lục Đạo Tranh Hùng đã được tăng thêm.]
[Khi một bên Thánh Tuyển giả từ bỏ phụ trợ, ngược lại tham dự vào cuộc chiến văn minh, như vậy Thánh Tuyển giả đối diện cũng có thể tham dự vào trận chiến này.]
Tất cả chữ nhỏ hiện lên xong thì nhanh chóng tản ra không thấy.
Băng Hoàng lập tức có cảm ứng, mặt biến sắc mà nói:
"Thì ra kẻ sửa chữa quy tắc là ngươi! Cái này không đúng... Ngươi rõ ràng chỉ là một danh sách tận thế cấp thấp mà thôi..."
Hiện giờ gã ta mới biết mình vẫn luôn không thấy rõ bộ mặt thật của đối phương, lập tức như lâm đại địch, làm ra tư thế đề phòng.
Mà đối diện gã ta, Cố Thanh Sơn đã rút ra một cây sáo, bắt đầu thổi lên.
—— Thổi sáo cũng là học được vào lúc ở lại Hoang Vân Thiên Cung.
Tạm thời không nghĩ ra được bài hát nào hay hay cả, hắn quyết định thổi sáo.
Tiếng sáo du dương, phiêu phiêu đãng đãng giữa không gian.
Gần như một giây sau ——
Xa tít trên bầu trời vang lên một tiếng rồng ngâm xa xăm.
Tiếng rồng ngâm này kéo dài không ngừng, liên miên không dứt, cứ như đang đáp lại tiếng sáo của hắn vậy.
Trong hư không hiện ra từng dòng cát chảy.
Một cô gái uy nghiêm mà mỹ lệ đi tới.
" Dạ Chi Ca của chúng ta, Cố Thanh Sơn, thật sự đã lâu không gặp rồi."
Cô gái đó cầm pháp trượng trong tay, mỉm cười chào hỏi.
Cố Thanh Sơn thả cây sáo xuống, cũng cười nói: "Nữ sĩ, thực sự ngại quá, hiện tại mới thức tỉnh các vị."
Phức Tự nói: "Không có gì, ta cũng phải cảm ơn ngươi, dù sao từ khi tiến vào cánh cửa thế giới, ta vẫn chưa gặp lại được người của danh sách chiến tranh."
Nàng nhìn về phía Băng Hoàng, trên người dần dần tỏa ra một luồng chiến ý bừng bừng phấn chấn.
Ở sau lưng nàng, từng thân hình bỗng nhiên xuất hiện.
Thiếu nữ cầm cự chùy trong tay, người khổng lồ tám tay, lão nhân song đao, người đầu đá với mái tóc mào gà...
Người xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Người Chờ Đợi!
—— Tất cả những Người Chờ Đợi đều đã thức tỉnh!
Từ thời khắc mà nữ sĩ Phức Tự xuất hiện, Băng Hoàng đã rơi vào một loại kỳ quái cảm xúc.
Thẳng đến càng ngày càng nhiều Người Chờ Đợi xuất hiện ——
"Ngươi... Hình như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào..."
Băng Hoàng chần chờ mà nói.
Nữ sĩ Phức Tự cũng không thèm nhìn gã ta, nhanh chóng thì thầm: "Thời gian, ngươi là bạn chí thân của ta, nghe theo ý nguyện trong nội tâm của ta, đi thay ta hoàn thành sự kiện kia."
Dòng cát chảy lượn lờ sau lưng nàng, hoàn toàn tản vào hư không.
Băng Hoàng tập trung đề phòng, lại không trông thấy pháp thuật gì giáng lâm trên người mình.
Chỉ có tiếng ngâm dài của con rồng trên bầu trời kia là trở nên nhanh thêm mấy phần.
"Đây là ý gì?"
Băng Hoàng đầu óc mơ màng mà lẩm bẩm nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía bầu trời, lại hiểu được ý của Phức Tự.
Nàng tăng nhanh dòng chảy thời gian Vạn Long Tổ, khiến cho tốc độ hoàn thành phép thuật càng nhanh lên.
Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi hiện lên trước mắt Cố Thanh Sơn:
[Lời nhắc nhở chiến đấu: ]
[Long Tổ Bản Chú • Mộng đang trong quá trình thi triển.]
[Ngươi nhất định phải dùng hết toàn lực ngăn chặn Băng Hoàng, bởi vì hắn là người dẫn đầu danh sách chiến tranh, thực lực sâu không lường được, không phải đối tượng có thể đối đầu.]
[Long Tổ Bản Chú • Mộng là cơ hội duy nhất của các ngươi.]
Kỳ quái...
Sắc mặt Cố Thanh Sơn biến đổi, trong lòng hiện ra một ý niệm.
Chiêu này của Vạn Long Tổ sẽ không tùy tiện vận dụng.
Kết quả lần này mới xuất hiện thì Vạn Long Tổ đã dùng tới chiêu này rồi, hơn nữa danh sách cao nhất cũng hiếm khi mà gợi ý chuyện này.
Vì sao Long Tổ lại làm như vậy?
Cố Thanh Sơn bất động thanh sắc thả ra vạn lời chúc phúc chiến tranh lên cao tít trên bầu trời.
Tiếng long ngâm lập tức càng thêm to rõ.
Hắn thu hồi ánh mắt, âm thầm thở dài.
Mình chỉ có thể làm đến bước này.
Trong chiến trường.
Đã thấy thiếu nữ cầm chùy vượt qua đám người, giơ cây chùy tạ lên thật cao, hung hăng đánh tới mặt đất.
"Bắt lấy!"
Thiếu nữ toàn lực quát.
Chỉ thấy cây chùy tạ kia chật vật di động tới, nhất thời lại đình trệ giữa không trung, không cách nào bị nàng ép đến cùng.
Băng Hoàng đảo mắt nhìn chằm chằm vào nàng, bỗng nhiên cười gằn, nói: "Muốn hoàn thành một luật nhân quả liên quan tới ta à? Nằm mơ!"
Ánh hào quang trên người hắn sáng bừng lên, bỗng nhiên có trăm ngàn hư ảnh linh hiển hiện.
Mới một câu thôi đã triệu hoán được Thiên Linh giáng lâm!
Vũ đứng ở một bên, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin.
Chỉ thấy những linh kia dần dần ngưng tụ lại, chen chúc nhào tới hướng thiếu nữ cầm chùy.
Người đầu đá cá mái tóc mào gà đứng ra, ngăn phía trước thiếu nữ, huýt sáo.
Chỉ một thoáng, trăm ngàn linh dừng lại giữa không trung không nhúc nhích.
Bọn chúng hóa thành tượng đá.
Trong tượng đá truyền đến tiếng rung động dữ dội, cứ như muốn thoát khỏi tình cảnh hóa đá.
"Thật ồn ào."
Một người đàn ông ốm yếu đứng bên người Thạch Đầu Nhân, vỗ tay một tiếng.
Tất cả âm thanh chấn động đã biến mất.
Những tượng đá kia đình trệ giữa không trung, cũng không tiếp tục phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
—— Hình như bọn chúng tạm thời không cách nào phản kháng.
Băng Hoàng biến sắc, cầm ra một cánh tay máy từ trong hư không, kẹt lại trên cánh tay mình, trầm giọng nói:
"Ta nghĩ quả nhiên không sai —— Người có thể đối phó Thiên Linh, tại sao có thể là hạng vô danh được..."
Gã ta hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chỉ thấy chúng Người Chờ Đợi không hẹn mà cùng hướng nhìn lại thiếu nữ cầm chùy.
Nhưng mà cái chùy của nàng vẫn còn chưa rơi xuống mặt đất.
—— Còn chưa xong nữa sao?
Đám người thu hồi ánh mắt, khí thế trên người dâng trào lên lần nữa.
Lòng Cố Thanh Sơn hơi rung động, lập tức nâng tay lên.
Chín mươi ngàn loại chúc phúc chiến tranh bị hắn không giữ lại chút nào mà thả ra ngoài, bao phủ trên người thiếu nữ cầm chùy.
Thiếu nữ nọ lập tức tinh thần đại chấn, khẽ kêu lên: "Luật nhân quả này —— Thành lập!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận