Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2509. Kiếm đá (1)


Đánh dấu

"Ý ngài là, ta phải rời khỏi đây sao?" Phức Tự có chút không nỡ mà nói.
Thanh âm kia có mấy phần hiểu rõ, ôn thanh nói: "Yên tâm, trước khi đi sẽ để ngươi chứng kiến sự phồn vinh của nhất tộc tinh linh."
"—— Ta sẽ để lại ba tên thần sứ, giúp ngươi cải biến cấu tạo Nguyên lực và pháp tắc của toàn bộ thế giới, làm cho thế giới này chỉ thích hợp cho Tinh Linh sinh hoạt."
Trong hư không bay ra ba tấm thẻ bài.
Tấm thẻ xoay chuyển.
Ba tên cường giả khí thế ngập trời đã xuất hiện.
Bọn chúng lộ ra nụ cười thân thiện với Phức Tự, một người trong đó lên tiếng: "Kẻ chưởng khống thời gian của nhất tộc Tinh linh, ngươi cũng coi như mạnh nhất trong thế giới của các ngươi, thế nhưng thế giới bên ngoài càng lớn, càng bao la hơn, ngươi sẽ có được nhân sinh đặc sắc thật sự."
"Xin giúp ta hoàn thành lời dặn dò của thần trước." Phức Tự nói.
"Đương nhiên, hãy huy động thẻ bài trong tay ngươi —— "
"Được."
Phức Tự vung thẻ bài lên.
Ba người lẳng lặng nhìn vào nàng. .
Phức Tự như có cảm nhận gì đó, cúi đầu xem xét.
Chẳng biết lúc nào, trên cổ tay của nàng có thêm một bộ gông xiềng trầm trọng.
Trong ba người đối diện, có một kẻ lười biếng nói:
"Cái thế giới này tương đương lạc hậu, khế ước đen tối cũng rất đơn sơ, uy lực rất yếu."
Người còn lại nói: "Cho dù là khế ước đen tối sơ đẳng nhất, cũng không phải kẻ mang trình độ như nàng có thể tránh thoát được."
Phức Tự trầm giọng nói: "Làm vậy là có ý gì?"
Trên mặt ba người đối diện lộ ra nụ cười không có ý tốt.
"Một đóa hoa non nớt biết chừng nào... Đáng tiếc... Từ hôm nay trở đi, ngươi đã đủ tư cách trở thành nô lệ của danh sách đen tối."
Hư không xuất hiện từng sợi xiềng xích, triệt để trói Phức Tự cứng lại.
"Cô nàng Tinh Linh này không tệ nhỉ."
Trng ba tên đó có một kẻ nhịn không được vươn tay, muốn đi sờ mặt Phức Tự.
Trên tay Phức Tự bỗng xuất hiện một nắm cát.
Cảnh tượng đứng im.
—— Bên ngoài cảnh tượng, Phức Tự thở dài.
Cố Thanh Sơn nói: "Ta đoán bọn chúng cũng không có biện pháp làm tổn thương ngài, dù sao ngươi sớm đã dùng thuật kia."
Vẻ mặt Phức Tự có chút ảm đạm, bà ta đáp: "Ta giết bọn chúng, lại dẫn đến càng nhiều kẻ thù, cuối cùng không thể không trốn chạy, thế giới của ta bị bọn chúng tàn sát không còn lại gì."
Cố Thanh Sơn nói khẽ: "Thật có lỗi."
"Không có gì, về sau ta mới hiểu được rằng, danh sách rối tăm là kẻ buồn nôn nhất trong đông đảo các danh sách, thậm chí càng đáng ghê tởm hơn danh sách sa đọa —— "
Phức Tự như nhớ ra cái gì đó, biểu lộ chán ghét chợt lóe lên trên gương mặt.
"Về sau ta cứ sa vào những lần trốn chạy như kéo dài vĩnh viễn... May mắn duy nhất chính là, những kẻ thuộc danh sách kia đều cảm thấy thế giới mà ta xuất thân quá lạc hậu, cảm thấy cho dù ta là kẻ chưởng khống thời gian, cũng sẽ không mạnh đến mức nào, cho nên ta mới còn sống được..."
"Sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, ta cũng dần mạnh hơn, rốt cuộc có một ngày, ta đi tới quán rượu 'Trong núi'."
Cố Thanh Sơn giật mình, cất tiếng hỏi: "Ngài phát hiện con mắt trên trần nhà quán rượu, sau đó thì sao?"
"Ta bị trực tiếp kéo vào một thế giới mông muội, gặp được đấng quyền năng ở trên cây trụ thanh đồng kia." Phức Tự nói.
Cố Thanh Sơn nhìn vào nàng.
Trên gương mặt nàng mang theo một tia kính sợ, nàng nói: "Ta vừa nhìn thấy vị Chủ nhân Thanh Đồng kia thì đã biết bất cứ động tác nhỏ nào của ta cũng không thể giấu diếm được hắn —— ta đã trở thành một lá bài trong tay hắn, vì hắn chinh chiến, nghe theo lệnh hắn."
"Trong những tháng năm dài đằng đẵng sau này, ta gặp một vài người cùng chung chí hướng, chúng ta chứng kiến quá nhiều cuộc chinh chiến giữa các danh sách với nhau, cảm thấy tuyệt vọng và chán ghét đối với chuyện vĩnh viễn phải bôn ba bán mạng như thế."
"Chúng ta nghĩ ra một biện pháp, thừa dịp hỗn loạn trốn vào phạm vi hỗn độn của hư không, cố chống chọi vô số lũ tận thế như vô tận, rốt cuộc tìm được vị trí cánh cửa thế giới của các ngươi —— "
"Chuyện của lúc sau, ngươi cũng đã biết."
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Khó trách tên sứ giả danh sách chiến tranh kia cảm thấy các vị quen mặt, thì ra thật lâu trước đây, các vị vốn là thuộc về danh sách chiến tranh."
"Đúng thế." Phức Tự thừa nhận nói.
Nàng nhẹ nhàng huy động cánh tay.
Cảnh tượng bốn phía dần dần biến mất.
Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Nữ sĩ, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài."
"Nói đi." Phức Tự mỉm cười nói.
"Xin hỏi rốt cục thì ta phải gia tăng thực lực như thế nào, mới có thể nhìn thấy "chính mình" ở một thời gian khác mà không chết?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Sao ngươi đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Phức Tự kinh ngạc nói.
"Một người bạn nói với ta, ta phải đạt tới trình độ này, mới có tư cách đặt chân tham gia vào chuyện sau này." Cố Thanh Sơn nói.
—— Đúng vậy, đây là lời mà Thi Thể Khổng Lồ từng dặn dò hắn.
Cố Thanh Sơn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, lại khổ sở vì tìm không thấy biện pháp tương ứng thể gia tăng thực lực.
Con đường tu hành đã gãy mất.
Linh kỹ cũng không có cách để bước tiếp bước sau này.
Cố Thanh Sơn thực sự không tìm thấy biện pháp tiếp tục gia tăng thực lực lên như thế nào.
—— Hi vọng cũng không phải hoàn toàn cùng đường, dù sao hiện tại trên người hắn còn có hạt giống Thiên Pháp.
Nhưng hạt giống này lúc nào có thể trưởng thành, lại là một ẩn số.
Phức Tự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lên tiếng: "Lấy tình huống hiện tại mà nói, sau này chắc chắn chúng ta phải đối đầu với rất nhiều tình huống, ta cũng không có biện pháp dạy ngươi từng chút từng chút, còn không bằng như vầy đi —— "
Nàng vươn tay, lấy ra một vật từ trong dòng cát ào ào chảy hiện ra từ hư không.
—— Đó là một thanh kiếm đá.
Vẻ mặt của Phức Tự thận trọng mấy phần, nàng lên tiếng: "Ngày xưa thực lực ngươi còn thiếu rất nhiều, mà thứ này quá mức quý giá, cho nên ta vẫn không dám cho ngươi, sợ mang đến tại họa lên người ngươi."
"Hiện tại có thể đưa cho ngươi rồi, nếu như ngươi có thể tu hành nó hoàn tất, đạt đến viên mãn, thì có thể đạt tới trình độ gặp một "chính mình" trong tuyến thời gian khác mà không chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận