Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2517. Tấm chắn thời gian (1)


Đánh dấu

Lục Đạo Luân Hồi.
Nhân Gian giới.
Trong một thôn trang.
Nơi này là thế giới phàm tục chân chính, cũng không có bất kỳ kẻ tu hành nào, càng không nói đến cao thủ mang trình độ như Thánh Tuyển giả.
Ánh mắt của các cường giả đều tập trung vào mặt sau thế giới, bên trong nhân gian mộ.
Căn bản sẽ không có người lại quay lại đến, chú ý nhân gian tình huống.
Lại càng không ai chú ý đến một thôn trang bình thường.
Sa... Sa... Sa...
Một người đàn ông từ con đường trên núi đi vòng vèo xuống, tiến vào thôn.
"Mạc đại nhân đã đến."
"Mau mau, Mạc đại nhân đến rồi kia."
"Mời ngài ấy đến một chuyến đi!"
Thôn dân mồm năm miệng mười mà nói.
Mạc mỉm cười, đi theo đám người cùng tiến vào một sân bãi nào đó.
"Tình huống thế nào?" Hắn hỏi.
"Bị rắn độc cắn ở trên núi." Một tên thôn dân thút thít thuật lại.
"Không có gì đâu, đừng lo lắng." Mạc cười nói.
Hắn đi đến trước cáng cứu thương, cúi đầu nhìn người bị rắn cắn kia một cái, sau đó lấy tay nhẹ nhàng lên miệng vết thương.
Một dòng máu đen chảy ra ngoài.
Người bị rắn cắn mở mắt.
"Mạc... Đại nhân... Ngài đã cứu ta?" Người kia cật lực mà nói.
Mạc cười ôn hòa, lên tiếng: "Ngươi không niệm quang minh chú một cách đàng hoàng, nếu ngươi có niệm, rắn độc sẽ không dám cắn ngươi."
Mấy người bên cạnh rối rít nói: "Đúng thế, mỗi ngày ta ra ngoài đi săn đều mặc niệm quang minh chú, cho nên lần nào cũng có thể bình an trở về."
"Đúng vậy, ta cũng như thế."
"Ai không thế chứ?"
Mặt người kia đỏ lên, cắn răng nói: "Mạc đại nhân, ta nhớ kỹ rồi, lần sau nhất định không làm phiền ngài tự mình xuống núi."
Mạc cười phơi phới, vỗ vỗ bả vai hắn, nói câu nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Hắn đi ra khỏi thôn trang, thân hình dần dần biến mất khỏi con đường núi.
Trên đỉnh núi.
Mạc đứng trên một tảng đá lớn, nhìn xuống mặt đất.
Trong mắt hắn, toàn bộ thế giới hóa thành hư vô, chỉ có từng mảnh từng mảnh điểm sáng chi chít từ các thôn trang tập trung thành.
Những điểm sáng kia lấp loé không ngừng, tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ.
"Rất tốt, trên cơ bản khu vực này đều đã thuộc về ta... Sức mạnh của Sinh Hà đang không ngừng lớn mạnh..."
Mạc đang tự lẩm bẩm, bỗng nhiên lòng có cảm giác, hắn ta rút ra một quyển sách từ phía sau.
Hắn ta nhanh chóng mở sách, cứ lật mãi cho đến một tờ trong đó ——
Chỉ thấy trên trang sách này có vẽ ba dòng sông, theo thứ tự là Sinh Hà tràn ngập ánh hào sang, Tử Hà (Dòng sông Tử Vong) phun trào hắc ám và con sông màu máu nằm ở giữa.
Ánh mắt Mạc càng sắc bén, chăm chú nhìn vào dòng sông Tử Vong, một hồi lâu sau mới không thể tin nói:
"Cậu rời đi sao? Vì sao chứ?"
Vẻ nhẹ nhàng trên mặt hắn ta triệt để tiêu tán, thay vào đó là một mảnh trầm tĩnh.
"Cố Thanh Sơn... Tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện rời khỏi dòng sông Tử Vong, trừ phi là bất đắc dĩ."
"Nói cách khác, tình huống phía bên kia đang cực kỳ nghiêm trọng."
Mạc yên lặng thu hồi Quyển Sách Vận Mệnh, ánh mắt nhìn về phía đường chân trời xa xôi.
Một tòa thành hùng vĩ đứng sừng sững ở đường chân trời.
—— Nơi phồn thịnh của văn minh Nhân Tộc.
"Vốn định từ từ rồi tiến hành, nhưng xem ra hiện tại không thể đợi thêm nữa..."
Bầu trời dần dần hiện ra từng gợn mây ánh sáng, chiếu rọi trên cơ thể Mạc.
Thân thiết và ôn hòa trên người Quang Huy Chi Chủ đã triệt để tan thành mây khói, ngược lại hiển lộ ra sự uy nghiêm và phẫn nộ,
"Lục Đạo Luân Hồi là địa bàn của ta cùng Cố Thanh Sơn, ai cũng không thể ngăn cản chuyện này!"
Thân hình hắn hóa thành một ánh hào quang, dung nhập vào bên trong mây tận trời cao.
Tầng mây theo gió mà di động.
Ánh sáng trên trời chiếu rọi xuống, từng áng mây trắng nhanh chóng lướt về phía đường chân trời.
...
Thế Giới của Đất.
Cố Thanh Sơn đổ mồ hôi như mưa mà múa kiếm đá.
Trường kiếm đi tới chỗ nào, hư không sẽ biến thành một khoảng mơ hồ.
Khi những khoảng mơ hồ này càng ngày càng nhiều thì sẽ có một thời không khác xuất hiện, để lộ các loại vạn tượng, lại nhanh chóng tiêu tán.
Động tác của Cố Thanh Sơn càng lúc càng nhanh, như nước chảy mây trôi, nhanh chóng múa toàn bộ kiếm pháp này bảy bảy bốn mươi chín lần.
"Chúng ta tới giúp ngươi lĩnh ngộ kiếm kỹ."
Thần Kiếm Định Giới cùng Triều Âm kiếm bay ra từ trong hư không, phân hai phương hướng, tấn công mấy kiếm về phía hắn.
Cố Thanh Sơn tiếp từng chiêu một, lấy kiếm đá ra hất bay song kiếm nọ.
C-O-O-O-N-G!
Song kiếm đang muốn tấn công tiếp, chợt rôi vào đình trệ.
Bọn chúng kẹt lại trong hư không, duy trì động tác chém tới trước được, không di động được mảy may.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thu kiếm.
Hắn cúi đầu, lâm vào trầm tư.
Hai giây sau đó.
Triều Âm kiếm run thân kiếm lên, phảng phất như bị kinh sợ mà vung loạn trong hư không một vòng, khi phát hiện hết thảy đều bình thường, lúc này mới thận trọng ẩn vào hư không.
Thần kiếm Định Giới chậm rãi hạ xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Ta hảo tâm giúp ngươi luyện kiếm, ngươi lại khoe khoang kiếm kỹ với ta." Thần Kiếm Định Giới phàn nàn.
Cố Thanh Sơn cười nói: "Cũng nhờ các ngươi giúp ta, ta mới hoàn toàn quen thuộc với một thức 'Tấm chắn thời gian' này."
"Rốt cục chiêu này làm được cái gì?" Thần Kiếm Định Giới hỏi.
"Sờ kiếm thì thời gian ngừng, sờ mấy lần thì ngừng mấy giây." Cố Thanh Sơn nói.
"Kiếm thuật này không tệ, nhưng không có cách nào khiến ngươi có thể nhìn thấy mình mà lại không chết." Thần Kiếm Định Giới tiếc hận nói.
Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, hắn từ từ nói:
"Ta đã phát giác bộ kiếm thuật này có tổng cộng hai thức, một thức trong đó chính là 'Tấm chắn thời gian" vừa rồi, còn có một thức kiếm thuật khác vô cùng cao thâm, ta mơ hồ cảm thấy nhất định phải luyện thành một thức kiếm thuật kia, mới có thể vượt qua được trạng thái nhìn thấy bản thân mà không chết, thực lực cũng vì thế mà tiến nhanh, kiếm thuật cũng đạt đến đại thành."
Thần Kiếm Định Giới nói: "Vậy còn chờ gì, tiếp tục luyện đi chứ."
Cố Thanh Sơn không đáp lại, chỉ nhìn về phía hư không.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi hiện lên ở nơi đó:
[Thương thế của ngươi đang trong quá trình khôi phục.]
[Trước khi vết thương khỏi hẳn, tốt nhất đừng dồn hết toàn lực mà rèn luyện kiếm kỹ, nếu không một khi thương thế bị tái phát lại lần nữa, sẽ phiền toái hơn.]
[Chú ý: Khi thương thế của ngươi triệt để khôi phục, ngươi mới có thể phát huy ra sức mạnh truyền thừa chân chính của nhân gian.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận