Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2530. Phản tính! (1)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn nghe thấy thế thì giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi: "Chuyện khi đó, sư tôn đều biết rồi sao?"
"Ừm, ta sớm đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, tự nhiên cũng nhớ đến chuyện con báo cho ta biết tên của mình trong mộng cảnh." Tạ Đạo Linh dịu dàng nói.
"—— Lần đó ta rời đi Lục Đạo Luân Hồi rất vội vàng, may mà được con hỗ trợ, sửa đổi lịch sử, trợ giúp Hoang Vân Thiên Cung và tất cả người tu hành một chút sức lực."
"Đều là chuyện cần phải làm, ta thân là kiếm tu của Nhân Tộc, môn đồ của bách hoa, sao lại có thể lùi bước trong hoàn cảnh như thế chứ?" Cố Thanh Sơn cười nói.
Ngay lập tức, gió nhè nhẹ thổi, hai người rất ăn ý, đồng thời không nói thêm gì nữa.
Lãnh Thiên Trần dứt khoát im lặng, lặng kẽ lui về sau vài bước, thân hình lóe lên rồi biến mất khỏi đỉnh núi.
Hắn ta còn ở lại đây làm gì?
Chẳng lẽ không biết xấu hổ sao?
——Hai sư đồ này nói chuyện người khác căn bản chen miệng vào không lọt a!
Mà hắn đột nhiên rồi đi ngược lại làm cho hai người kia chú ý.
"Bạn của con đi rồi." Tạ Đạo Linh nói.
"Vâng, địa ngục cần hắn hỗ trợ coi sóc, để tránh xuất hiện nhiễu loạn; còn chỗ này —— Thiên Thư Luân Hồi lập tức sẽ bị mang về." Cố Thanh Sơn nói.
Tạ Đạo Linh ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời.
Nàng cảm ứng được hai luồng sức mạnh vô cùng cường đại đang từ nơi xa vô cùng lao vút đến.
"Thanh Sơn, cho ta hai mươi ba lần chúc phúc sức mạnh võ đạo."
"Được."
Cố Thanh Sơn đã phát động ra chúc phúc Nhân Tộc.
Trên người Tạ Đạo Linh lập tức dâng lên trận cuồng phong phần phật.
Nàng vén tay áo lên, hai tay nắm hờ, đứng vững ngay tại chỗ, nhẹ nhàng bày ra một quyền thức.
"Con và ta cùng nhau xuất thủ, chúng ta chỉ tấn công một lần." Tạ Đạo Linh nói.
"Một lần đủ rồi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn lặng lẽ truyền âm về năng lực của mình cho Tạ Đạo Linh biết.
"Tốt, năng lực này hết sức hữu dụng, tình huống của chúng ta còn tốt hơn so với tưởng tượng của ta." Tạ Đạo Linh nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
"Đến rồi!"
Tạ Đạo Linh khẽ quát một tiếng.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời vỡ ra một cái lỗ tròn tản ra ánh hào quang.
Một thanh Trường kiếm lao vút ra từ bên trong lỗ tròn đó.
"Công tử, nó đã trở về!"
Tiếng nói của Sơn Nữ truyền ra từ trong trường kiếm.
"Tốt!" Cố Thanh Sơn tung một chiêu ra, Thần Sơn Kiếm Lục Giới lập tức đáp xuống sau lưng hắn, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau một khắc.
Chỉ thấy cái lỗ tròn ánh sáng đó mở rộng ra.
Một quyển sách tản ra khí tức uy nghiêm vô tận từ lỗ tròn đó mà đáp xuống.
Chính là Luân Hồi Thiên Thư!
Tạ Đạo Linh quát một tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Nàng xuất hiện bên cạnh Luân Hồi Thiên Thư, vung quyền liền đánh.
Thần Kỹ, Thiên Băng.
Thiên Băng nhất định sẽ trúng!
Tạ Đạo Linh chính là Thiên Đế Lục Đạo, không chỉ có tư cách can thiệp trận Thần Khí tranh hùng này, hơn nữa thực lực võ đạo của nàng tăng lên đến tận hai mươi ba lần ——
Oanh! ! !
Chỉ nghe một tiếng chấn động vang động núi sông vang lên.
Thiên Thư Luân Hồi hóa thành một ánh sao xẹt, bị trực tiếp đánh bay, hung hăng rơi vào dòng chảy của Vong Xuyên.
Tạ Đạo Linh ra một ấn, thấp giọng nói: "Đến giúp ta!"
Một giọng nữ khác vang lên: "Yên tâm."
Sau lưng Tạ Đạo Linh hiện ra một bộ xương khô khoác vũ y nghê thường trên người.
Bộ xương ấy mở to hai lỗ mắt bốc lên quỷ hỏa thăm thẳm, quát khẽ lên: " Vong Xuyên Cửu U, nghe ta hiệu lệnh!"
Chỉ một thoáng, trên dòng Vong Xuyên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Thiên Thư Luân Hồi muốn bay ra từ trong vòng xoáy, nhưng liên tục vùng vẫy mấy lần cũng không thành công.
Một lần duy nhất ——
Trên Thiên Thư Luân Hồi toát ra một quầng sáng, nâng cả quyển sách vừa bay ra khỏi vòng xoáy, lại bị Thiên Băng Quyền thứ hai của Tạ Đạo Linh đánh trở về lần nữa.
Giữa thiên địa, chỉ nghe Tạ Đạo Linh cất cao giọng nói: "Ngươi đi theo Thiên Đế tiền nhiệm hủy diệt vô số thế giới, cắn nuốt những Thần Khí khác, làm ác vô số; nay ta khiến ngươi quên mất trước kia, tẩy đi tội nghiệt, đầu thai vào Lục Đạo —— không cho phép lại phản kháng!"
Cố Thanh Sơn đứng một bên thấy được rõ ràng.
"Thì ra là thế..."
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Sư tôn thật sự là một người phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh.
Nàng muốn mượn dòng nước của Vong Xuyên tẩy sạch linh của Thiên Thư Luân Hồi!
Nếu như một món Thần Khí đã mất đi Khí Linh, mặc dù uy lực sẽ yếu bớt đi rất nhiều, nhưng nó nhất định sẽ không nghe theo lệnh của chủ nhân trước đó.
Bởi vì đã không còn linh nữa!
Như thế thì Thiên Đế tiền nhiệm sẽ không còn khống chế Thần Khí này được nữa.
Mà Tạ Đạo Linh ——
Nàng chỉ cần sách, không cần linh kia!
Cố Thanh Sơn nhìn động tĩnh trên dòng Vong Xuyên xa xa, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Mặc dù mọi chuyện nhìn như nằm trong lòng bàn tay, nhưng có một số việc vẫn phải phòng ngừa chu đáo.
Dù sao, kẻ thù hắn phải đối đầu là Thiên Đế tiền nhiệm.
—— Hắn ta vẫn chưa từng thua lần nào.
Nếu như ngay thời điểm hắn ta bị Thi Thể Khổng Lồ ngăn chặn, đã dự liệu được tình hình bây giờ, hắn sẽ làm thế nào?
Còn mình thì nên ứng phó như thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lớn tiếng hỏi: "Sư tôn, còn bao lâu nữa?"
Tạ Đạo Linh không đáp lại.
—— Hình như tình thế rất căng thẳng?
Cố Thanh Sơn nhìn về phía dòng nước của Vong Xuyên.
Chỉ thấy từng luồng sức mạnh đủ để rung chuyển trời đất đang bùng nổ ra từ trên Thiên Thư Luân Hồi, đánh tan dòng nước Vong Xuyên thành bay đầy trời sương mù.
Quyển sách này bắt đầu liều mạng!
Nhưng Tạ Đạo Linh dùng toàn lực khống chế quyển sách, không cho nó thoát ra khỏi dòng nước Vong Xuyên.
Cô gái xương trắng kia thì nhanh chóng niệm chú ngữ, thao túng những dòng nước Vong Xuyên bị nổ bay kia tụ lại một lần nữa, mãnh liệt mà lao về phía Thiên Thư Luân Hồi.
Tiếng nói của Tạ Đạo Linh bỗng nhiên vang lên bên tai hắn:
"Thanh Sơn, Thiên Thư Luân Hồi là chủ Thần Khí của tam giới, uy lực quá mạnh, ta và Thần Chủ Hoàng Tuyền nhất định phải dồn hết toàn lực để hành động, mới có thể làm linh của nó biến mất —— Con thay bọn ta giữ trận ở bên ngoài đi."
"Vâng." Cố Thanh Sơn lập tức đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận