Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2541. Hiểu biết càng sâu (2)


Đánh dấu

Không có ai nói chuyện.
Nhưng Cố Thanh Sơn cảm nhận được tất cả mọi người đã nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi hắn đã dùng thần niệm nhìn qua, sản vật của thế giới này rất phong phú, tài nguyên đều đầy đủ, Nhân Tộc Thần Quyến vẫn luôn sinh hoạt giàu có mà tốt đẹp.
Nếu không phải ma trùng tiến công, chẳng mấy chốc văn minh của bọn họ sẽ nghênh đón một sự phát triển cao tốc.
"Ta lập tức sắp xếp người đi chuẩn bị!" Thủ lĩnh Nhân Tộc nói.
"Làm phiền." Cố Thanh Sơn mỉm cười nói.
Sau một tiếng.
Bên ngoài toàn thành.
Đồ ăn chất thành một ngọn núi cao tới vài trăm mét.
Cố Thanh Sơn đứng dưới chân ngọn núi ấy, cảm khái nói: "Sao các ngươi mang nhiều đồ ăn như vậy?"
"Nhiều không?" Thủ lĩnh Nhân Tộc đứng bên cạnh hắn, ngượng ngùng nói: "Trước đó không có chuẩn bị, cho nên chỉ lấy ra những thứ này —— Kỳ thật có rất nhiều thứ tốt, bởi vì chiến tranh nên không kịp thời đi hái ngắt, chờ lần hiến tế sau chúng tôi nhất định làm càng tốt hơn nữa."
Cố Thanh Sơn lặng yên, lẩm bẩm nói: "Thần linh nhất định sẽ cảm động."
Hắn nâng tay lên, vỗ hờ một cái lên ngọn núi thức ăn kia
Cả tòa núi đều bị hắn thu vào.
"Tối nay chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong câu đó, hắn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Cách đó mấy vạn dặm.
Hắn hóa thành một con ma trùng có hai cánh trên người, hối hả bay vút trên bầu trời.
Cũng không bao lâu sau.
Nó phát hiện trên thảo nguyên phía dưới có một con ma trùng lạc đàn.
Con ma trùng kia hình như đã bị trọng thương trong cuộc chiến trước đó, cho nên một mình rời khỏi chiến trường, trốn ở chỗ này, ý đồ chậm rãi khỏi hẳn.
Con ma trùng đang bay trên bầu trời lập tức thu cánh lại, lao thẳng xuống phía dưới.
Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh ——
Thời khắc nó huy động chi trước sắc bén, chém con ma trùng kia thành mấy khúc, con ma trùng thậm chí cả kêu thảm cũng không phát ra một tiếng.
Một làn sương mù nhợt nhạt từ trên thi thể bay ra ngoài, nhanh chóng bị hấp thu hầu như không còn.
[Ngươi giết chết một con ma trùng khác.]
[Ngươi thu được cơ hội tiến hóa một lần nữa.]
[Nhưng ngươi có thể từ bỏ lần tiến hóa này, nhằm gom góp từng chút sức mạnh lại để hoàn thành nhiệm vụ hỗn độn 'Đánh giết mười lăm con ma trùng'.]
[Nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ hỗn độn, ngươi sẽ đạt được quà tặng của hỗn độn, đi đến con đường tiến hóa cấp bậc cao hơn.]
Cố Ma Trùng không chút do dự lựa chọn cái sau.
Làm xong những này, hắn lại bay lên không trung lần nữa, bay về nơi càng thêm xa xôi hơn.
Thẳng đến chắc chắn đã cách tòa thành của Nhân Tộc đủ xa.
Cố Ma Trùng mới chọn lấy một vùng núi tĩnh lặng, phóng toà núi thức ăn kia ra gần một nửa.
Ầm ầm ——
Khe núi lập tức bị đồ ăn lấp kín.
Cố Ma Trùng nhìn những thức ăn kia, rơi vào trầm tư.
Chủ hồn phách của Kẻ Đoạt Niệm Vĩnh Hằng đã bị giết.
—— Những phân thân kia nhất định sẽ tranh đoạt từng giây tiến hóa!
Nếu như mệt mỏi bôn ba đuổi theo giết bọn chúng, vậy thì sẽ chậm trễ thời gian.
Nói không chừng lúc mình tìm thấy bọn chúng, thực lực của bọn chúng cũng đã vượt xa chính mình rồi.
Không thể không bội phục Kẻ Đoạt Niệm Vĩnh Hằng.
Nó thật biết chạy.
Biết phân thân, biết điều khiển thân thể con rối.
—— Còn có thể mạnh lên một cách vô hạn.
Cũng may thời điểm mình xuất hiện ở đây đã mạnh hơn Kẻ Đoạt Niệm Vĩnh Hằng gấp ba, nếu không thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng mà ——
Con côn trùng khủng bố như vậy, rốt cục là từ nơi nào kia chứ?
Cố Thanh Sơn có chút hoang mang trong lòng.
Nhưng hắn đã không có thời gian suy nghĩ rồi.
Hiện tại hắn phải dựa vào tài nguyên của nhân tộc, tăng thêm tốc độ tiến hóa, tranh thủ vứt lũ phân thân của ma trùng lại đằng sau.
Khi thực lực đạt tới trình độ biến đổi về chất nào đó ——
Phải lập tức giết sạch tất cả côn trùng!
Chỉ thấy Cố Ma Trùng bay lên trên những món ăn kia, bắt đầu nhanh chóng ăn.
Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện:
[Ngươi đang ăn.]
[Năng lượng chuyển hóa từ đồ ăn là sức mạnh cung cấp cho ngươi tiến hóa.]
[Tiếp tục ăn ba tấn đồ ăn, ngươi sẽ nghênh đón một lần tiến hóa trên phạm vi lớn.]
[Cố lên!]
Cố Ma Trùng phảng phất như vĩnh viễn ăn không đủ no, cũng vĩnh viễn không biết mệt mỏi rã rời, chỉ vẫn luôn ăn ăn ăn ăn.
Nhìn bộ dáng liều mạng kia của hắn, phảng phất không phải đang ăn thức vật, mà là đang chiến đấu.
Một cái hố to lớn, sâu chừng mấy trăm thước vắt ngang trên con đường.
Đường đi bị ngăn chặn rồi.
Nhưng mà Cố Thanh Sơn và Laura cũng không vội vã đi đường.
Cố Thanh Sơn triển khai tầng tầng lớp lớp pháp trận ở một góc hẻo lánh bên cạnh con đường, hắn làm cơm, chờ Laura ăn xong rồi lại bày ra một cái giường, trải chăn lông lên, để cô bé nghỉ ngơi.
"Em đã nói xong bí mật của em, đến lượt anh nói đấy." Laura lên tiếng.
Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, lúc này cũng sắp ngủ lịm đi rồi.
Cố Thanh Sơn nói khẽ: "Bí mật... Anh từng mơ thấy cả đời mình đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, sau đó thì chết đi, chờ anh tỉnh lại, đã phát hiện mình về tới năm mười tám tuổi, mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa."
"Ly kỳ như thế thì chắc mèo con sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này." Laura cụp mí mắt mà nói.
"Đúng vậy, nàng là người cầm bút mà." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn về phía Laura.
Laura nhắm mắt lại, dần dần rơi vào giấc ngủ.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm mặc.
Vốn cho rằng kẻ chiến thắng giữa Ma Vương Tử Hồn và con côn trùng kia, nhất định sẽ đuổi theo.
Kết quả lại không có.
Chẳng lẽ là lưỡng bại câu thương?
Không phải.
Đúng ra Ma Vương Tử Hồn mạnh hơn, nó sẽ chiến thắng con côn trùng kia.
Nếu như nó thắng, nó nhất định sẽ đuổi theo.
Bởi vì khởi nguyên sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng hiện tại không có ai tới đây cả ——
Chẳng lẽ là con côn trùng kia thắng?
Côn trùng...
Lần thứ nhất đối mặt với con côn trùng kia, hắn đã không chút do dự cho con ngựa đen dồn sức mà bỏ chạy, lúc đó mới thoát thân được.
Nói cách khác, mình đang theo bản năng mà rời xa nó.
—— Vì sao chứ?
Chẳng lẽ là một loại trực giác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận