Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2552. Tử Thần và Tử Thần (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn nói: "Sẽ phát sinh chuyện gì?"
"Giữa các thần linh sắp xảy ra chiến tranh —— Người thắng sẽ quyết định hướng đi của thế giới." Thâm Tuyết nói.
"Chiến tranh giữa các thần linh... Thần linh cũng sẽ chết sao?"
"Đương nhiên."
Hình như đã nghĩ tới điều gì, Thâm Tuyết nói: "Có vài thần linh có hai hoặc càng nhiều thần danh, chính là vì hắn ta đã giết thần trước đó, đoạt được thần danh, tỉ như —— Thần ác độc cùng quỷ kế, hắn vốn chỉ là Thần Ác Độc thôi."
"Hắn giết chết Thần Quỷ Kế sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không, hắn giết chết Thần Mưu Lược, đặt Thần vị vào phạm vi của mình, chuyển hóa trở thành quỷ kế." Thâm Tuyết nói.
"Thú vị." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
"Nếu ngươi đã thu hoạch được tín đồ, vậy thì sớm nghĩ rõ xem mình muốn gia nhập trận doanh nào trước đi." Thâm Tuyết nói.
Nói xong, nàng nâng cốc một ngụm uống sạch, đứng dậy đi về hướng sân nhảy.
Trong đám người, Thâm Tuyết theo nhịp mà lắc lư vòng eo thon gọn.
Nàng nhảy nhìn rất đẹp, có một loại lực hút vô hình, rất nhanh đã đưa tới sự chú ý của những người khác.
—— Nàng đã trở thành điểm hút hết mọi ánh nhìn.
"Hoàng hậu sân nhảy." Cố Thanh Sơn tự nhủ.
Thật không ngờ Tử Thần còn là một hoàng hậu sân nhảy, cái thế giới này thật sự quá ly kỳ.
Nói trở lại thì.
Mình rốt cuộc nên lựa chọn trận doanh nào?
Địa Thần bảo hộ sức khỏe của chúng sinh.
Loại thần chức này hẳn có khuynh hướng thuộc về thái bình thịnh thế.
Một khi chiến tranh bộc phát, vô số người sẽ đi về hướng tử vong.
Trong loạn thế hùng vĩ, mạng người như lục bình trôi, lại như hạt bụi nhỏ, căn bản không chịu nổi sự càn quét tùy ý của chiến tranh.
Mọi người sẽ cầu nguyện trước những thần linh như chiến tranh, quỷ kế, ám sát, binh khí, nô dịch kia.
—— Đâu còn chuyện gì liên quan đến khỏe mạnh nữa?
Cố Thanh Sơn nhìn về phía sân nhảy.
Thâm Tuyết là Tử Thần.
Thần Tử Vong, trong chiến tranh cũng sẽ thu hoạch được sức mạnh khổng lồ.
Cho nên nàng là thần thuộc trận doanh loạn thế sao?
Trong nơi ở của chúng thần, nàng có được quyền năng không gì sánh bằng, một khi mình tại lựa chọn phe phái khác trước mặt nàng, nàng có thể ra tay với mình hay không?
Cố Thanh Sơn bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng uống.
Đèn chiếu đủ mọi màu sắc soi rọi gương mặt hắn, lặng yên lưu động tụ tán, lại không cách nào chiếu rõ được đồng tử của hắn.
Không ai biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thâm Tuyết nhảy một trận, bên người đã có mấy người đàn ông quay quanh, gần như muốn dán lên trên người nàng.
—— Nàng không có bạn nhảy, lại mang dung nhan yêu dã thế này, tự nhiên sẽ dẫn những người như vậy tới.
Nàng lập tức không còn hào hứng, trở lại ghế dài ngồi xuống.
"Không nhảy nữa à?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.
"Ta thích không khí của nơi này, nhưng không thích cùng phàm nhân khiêu vũ." Thâm Tuyết nói.
Nàng xem thấy Cố Thanh Sơn, mỉm cười nói: "—— Không biết những thần linh do tắc biến thành ở bên ngoài kia, ngày thường tiêu khiển như thế nào?"
"Thần linh bên ngoài bình thường đều rất thanh cao, giữ dáng vẻ như thế để hiển lộ rõ ràng địa vị của mình trước mặt chúng sinh." Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
"Ngươi cũng giống như vậy à?" Thâm Tuyết hỏi.
Cố Thanh Sơn chậm rãi hồi tưởng lại.
Đúng rồi nhỉ.
Hình như mình khiêu vũ cũng rất sành sỏi ấy chứ.
Hai người đang nói chuyện, lại có bồi bàn đưa một bình rượu lên.
"Nữ sĩ, đây là rượu mà tiệm chúng tôi đưa tặng, hoan nghênh cô thường tới." Bồi bàn nho nhã lễ độ mà nói.
"Được rồi, đã biết." Thâm Tuyết nói.
Bồi bàn lập tức lui xuống.
Thâm Tuyết mở bình rượu ra ngửi ngửi, đôi lông mày đẹp mắt nhẹ nhàng nhíu lên.
Cố Thanh Sơn nhận lấy bình rượu, cũng ngửi một cái.
"Thuốc mê." Hắn lên tiếng.
"Ân, ta đoán Thần Nô Dịch, Thần Ác Niệm, Thần Dục Vọng đều không có lá gan lớn như vậy, cho nên hẳn là một vài phàm nhân có quyền thế tự tiện làm chủ." Thâm Tuyết như có điều suy nghĩ mà nói.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng một chút.
—— Nàng là người xinh đẹp nhất trong toàn bộ quán bar, quả thật dễ dàng làm người ta thèm nhỏ dãi.
Đáng tiếc.
Nàng là Tử Thần.
Bỏ thuốc mê Tử Thần, chuyện như vậy e là không ai cứu được cả.
"Ngươi định làm như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tử vong đối với bọn chúng chính là ban ân, ta sẽ không tuỳ tiện trao cho." Thâm Tuyết nói.
Nàng đưa bình rượu kia vào hư không.
"Ta chỉ cần tùy tiện thả ra phong thanh, ngay lập tức sẽ có thần linh khác thay ta tra tấn những kẻ phàm tục kia, thẳng đến khi ta nói ngừng mới thôi, mà ta sẽ không nói ngừng."
Làm xong chuyện này, nàng nhìn về phía Cố Thanh Sơn lần nữa.
"Cố Thanh Sơn, lựa chọn của ngươi là gì?"
—— Đã đến thời khắc ngả bài.
Cố Thanh Sơn nâng cốc lên, uống một ngụm, nói:
"Mặc dù ta cũng cần sức mạnh của tín đồ, nhưng ta chỉ muốn bọn họ sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày đều trải qua những chuyện tốt lành, tốt nhất làm một người tốt hữu ích với bản thân và người khác."
Ngụ ý đã rất rõ rồi.
"Ngươi bằng lòng với hiện trạng như thế... Nếu một khi chiến tranh bộc phát, kéo dài từ chúng thần đến các phàm nhân, ngươi sẽ làm thế nào?" Thâm Tuyết hỏi.
"Ai chọc ta, ta giết kẻ ấy." Cố Thanh Sơn cười cười, lên tiếng.
"Ngươi là Địa Thần, làm sao có thể làm chuyện như vậy?"
"Hình như ta còn có một thần chức..."
"Vĩnh Diệt."
Cục cảnh sát.
"Tốt, chúng ta đã bắt được người gây tai nạn kia, cuối tuần ra toà án, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ trực tiếp vào tù."
"Vâng, hẹn gặp lại."
Điện thoại được thả xuống.
Cảnh sát trưởng khẽ nghiêng về phía sau, nằm ngửa trên cái ghế dựa lưng, thở ra một hơi thật dài.
Mà bên cạnh ông ta, mấy tên cấp dưới đang cùng quan sát một đoạn video theo dõi.
"Mau nhìn kìa."
"Ông ta thật sự bị tông văng ra kia kìa."
"Tốc độ như vậy, làm sao có thể sống nổi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận