Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2696. Tìm Linh



Một thế giới hư ảo hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Chỉ thấy bốn phía là những dãy núi vô tận, gió nhẹ phơ phất, mà Cố Thanh Sơn đứng trên đỉnh một ngọn núi cao nhất.
Tiếng nói của nữ sĩ Tế Vũ vang lên:
"Linh của chúng sinh sắp tới."
"Được!" Cố Thanh Sơn nói.
Hắn rút song kiếm Thiên Địa ra, lần lượt nắm trong tay, lẳng lặng chờ đợi.
Dòng chảy thời gian đang trôi qua.
Bỗng nhiên, một đám chim đen uỵch uỵch vỗ cánh bay lên từ trong dãy núi.
Bọn chúng bay qua đỉnh núi nọ, bay thẳng lên trên bầu trời.
Cố Thanh Sơn nhìn vào đám chim bay kia, trong lòng bỗng nhiên có cảm ứng.
Trong đó hình như có một con chim bay có kiếm ý như ẩn như hiện trên người.
Cố Thanh Sơn rút Thiên Kiếm ra, nhẹ nhàng chém ngang.
"Đến chỗ này của ta."
Hắn nói khẽ.
Con chim kia vốn đang ẩn mình trong bầy chum nọ, bỗng nhiên cảm nhận được lời kêu gọi của hắn, lại thấy được Trường Kiếm trong tay hắn.
Con chim tránh thoát khỏi bầy, bay vòng quanh Cố Thanh Sơn một lượt, thận trọng đáp lên trên Thiên Kiếm.
Nó đánh giá Cố Thanh Sơn.
Tay cầm kiếm của Cố Thanh Sơn bất động, bước chân nhẹ nhàng, thân hình thì múa.
Động tác của hắn trông có vẻ tràn đầy cảm giác thần bí cùng trang nghiêm.
Tam sinh tế.
Chỉ một thoáng, hết thảy đã biến ảo lần nữa.
Dãy núi đã đi xa.
Vào một thời đại quá khứ nào đó.
Trong ánh lửa đỏ cháy lên hừng hực, cả tòa thành thị bị vô số những con quái vật chiếm cứ.
Nhân loại thây chất đầy đồng.
Chỉ có một người đàn ông mặc trên người đạo phục, mang theo kiếm, đứng ngay giữa tòa thành thị đó.
Toàn thân hắn ta đều là máu, hắn đang điên cuồng múa Trường Kiếm trong tay, đang càn quét chém giết trong đàn quái vật nọ.
Tất cả quái vật, không còn một móng, nhưng mà người đàn ông giết thẳng một mạch lên tới tường thành, nhìn ra phía bên ngoài, trong ánh mắt hắn lại hiện ra sự tuyệt vọng.
Chỉ thấy bên ngoài tường thành đã bị quái vật triệt để vây quanh.
Toàn bộ trong ngoài thành thị trừ hắn ta ra, tất cả mọi người đều đã chết trận.
"Giết hắn —— hiện tại chỉ có một mình hắn thôi!"
Thủ lĩnh quái vật giận dữ hét lên.
Lũ quái vật như thủy triều tuôn về hướng tường thành, bao vây sát chặt người đàn ông nọ
Hắn ta bỗng nhiên thu Trường Kiếm lại, bật ra tiếng cười to:
"Nếu như đã không còn đồng bào..."
"Hôm nay lợi dụng máu thịt của ta, chia ly cùng chư quân!"
Hắn cắn lấy Trường Kiếm, quỳ một gối xuống mặt đất, hai tay ấn ra một kiếm quyết.
Một Kiếm Ý Tuyệt Thế ầm vang tản ra.
Chỉ một thoáng, cả người kiếm khách hóa thành một cụm sương máu, biến mất không thấy đâu nữa.
Kiếm rít lên âm vang, từng tiếng trùng điệp mà cao vút.
Chỉ thấy phía trên bầu trời, một kiếm ảnh che khuất cả bầu trời từ phía trên giáng xuống, đánh thẳng vào người trăm ngàn vạn quái vật.
Thành đã hủy!
Quái vật đã diệt!
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, quang ảnh lưu chuyển, huyễn cảnh trong thời đại quá khứ cũng theo gió mà tan biến.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đã về tới đỉnh ngọn núi cao.
Vẻ mặt hắn nghiêm lại, gật đầu thi lễ với con chim đen nọ.
Con chim đen kia hơi cúi đầu, cũng thi lễ về phía Cố Thanh Sơn, lúc này mới mở tung hai cánh bay lên bầu trời.
Nó bay không được bao lâu, lại vòng trở về, lưỡng lự thật lâu trên bầu trời trên đầu Cố Thanh Sơn, không muốn rời đi.
Cố Thanh Sơn có mấy phần mờ mịt.
Tiếng nói của nữ sĩ Tế Vũ vang lên: "Từ trong cảm giác, nó biết ngươi đang chuẩn bị làm cái gì, nó muốn ở lại giúp ngươi một tay."
Cố Thanh Sơn im lặng không nói.
"Cố Thanh Sơn, ta sắp giải phóng tính Linh của nhóm chúng sinh thứ hai."
"Được."
Chỉ sau mấy giây.
Chỉ thấy ở giữa dãy núi lại có từng đàn chim màu đen đang bay lên, lướt qua đỉnh núi nọ.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác, lập tức trở tay rút Địa Kiếm ra.
Chỉ thấy hai con chim tránh thoát khỏi bầy chim, bay tới hướng hắn, một con đậu lên trên Thiên Kiếm, con còn lại đáp lên thanh Địa Kiếm.
Cố Thanh Sơn giữ thăng bằng song kiếm, xê dịch bước chân, tiếp tục hoàn thành Tế Vũ tam sinh.
Sau một khắc.
Tần tầng lớp lớp huyễn tượng trong thời đại quá khứ đã sinh ra lần nữa ——
Trên một con đường chật hẹp mà quanh co, một nam một nữ kiếm tu đang tựa lưng vào nhau, chống cự những lũ ma quái tràn khắp núi đồi.
"Sư tỷ, đệ không được rồi, tỷ đi trước đi!" Nam kiếm tu nói.
"Đi cái gì mà đi, đệ chết rồi thì ta có thể đi nơi nào nữa?" Nữ kiếm tu khẽ quát lên.
Nàng bỗng nhiên xoay người, xếp của mình kiếm và kiếm của đối phương thành song song.
Nam kiếm tu lập tức đã hiểu được ý của nàng.
Hắn tự tay ôm lấy nữ kiếm tu, quát khẽ lên: "Mệnh đi!"
Nữ kiếm tu lập tức quát theo: "Hồn vẫn!"
Chỉ thấy hai người rúc vào nhau, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
— Khí tức của bọn họ đã đứt ngang, họ chết rồi.
Mà hai thanh Trường Kiếm kia lại đột nhiên tăng vọt ra kiếm quang dâng lên tận trời, thoát khỏi bàn tay của bọn họ, ngươi truy ta đuổi trên bầu trời, thả ra ánh kiếm rào rạt không thể ngăn cản, càn quét ma vật đầy khắp núi đồi.
Những ma vật kia chạy trốn tứ phía, lại không cách nào trốn thoát số chết, rất nhanh đã bị ánh kiếm chém thành thi thể máu thịt bầy nhầy.
Quang ảnh thời đại giống như huyễn cảnh, nhanh chóng tiêu tán trước mắt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lại về tới đỉnh núi nọ một lần nữa.
Hắn nhìn nhìn hai con chim đậu trên song kiếm Thiên Địa, khẽ gật đầu với bọn chúng một cái.
Hai con chim đen ấy cũng thi lễ về phía Cố Thanh Sơn, lúc này mới mở tung hai cánh bay lên trên bầu trời.
Bọn chúng cũng không rời đi, tương tự như con chim trước đó, chúng lượn lờ trên bầu trời phía trên Cố Thanh Sơn thật lâu, không muốn rời đi.
"Nữ sĩ, bọn họ cũng không muốn rời đi sao?"
"Đúng vậy, bọn họ muốn ở lại, giúp ngươi một tay."
Nữ sĩ Tế Vũ thở dài một cái, giọng điệu lại trở nên nghiêm túc:
"Cho tới hiện tại thì tiến triển không tệ, hiện tại ta sắp giải phóng ra tính Linh của nhóm chúng sinh thứ ba."
Cố Thanh Sơn nói: "Đa tạ nữ sĩ."
Hắn bỗng nhiên không khống chế lại, phun ra một ngụm máu.
Tiếng nói của nữ sĩ Tế Vũ ngừng lại, nói ra: "Đồng thời thi triển Thánh Nguyện Tế và tam sinh tế, đối với ngươi mà nói là một chuyện rất khó khăn, thân thể của ngươi sẽ phải chịu tổn thương tương đối lớn —— vẫn chịu được chứ?"
Cố Thanh Sơn lau máu bên miệng mình một cái, cười nói: "Có thể chiêm ngưỡng phong thái của các tiền bối kiếm tu, lại được bọn họ tương trợ, thực là chuyện quá đỗi vinh hạnh, tiếp tục đi, nữ sĩ."
"Được." Nữ sĩ Tế Vũ nói.
Chỉ thấy trong quần sơn nọ lại có một bầy chim bay lướt qua đỉnh núi.
Cố Thanh Sơn có cảm giác trong lòng, gọi ra Kiếm Thần Sơn Lục Giới từ phía sau lưng.
Trong những con chim bay ngang qua, ba con chim màu đen bay đáp xuống, dừng lại trên trường kiếm.
Huyễn cảnh của thời đại quá khứ lại giáng lâm một lần nữa.
...
Hết chương 2696.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2697
Bạn cần đăng nhập để bình luận